Xuống dưới đến phòng tầng hầm, khu vui chơi đã được cải tạo thành một phòng xem phim và ca nhạc, một phòng chơi bi-a, một phòng tập thể dục, một phòng nhảy và một phòng chơi piano.
Cô ấy bước vào và bắt đầu chạy bộ, Vóc dáng tốt thì vẫn cần phải thường xuyên luyện tập để duy trì sắc vóc, không có một vẻ đẹp nào mà không cần chăm sóc bảo dưỡng cả.
Chạy bộ được một tiếng, cô ấy lên trên đi tắm, vừa nằm trên giường thì tiếng chuông điện thoại vang lên, cô ấy không chú ý liền giơ máy lên ấn vào nút nghe máy nhưng không ngờ lại là một cuộc gọi video, cô ấy hoảng loạn ấn chuyển sang phần gọi thoại nên mới kết thúc video.
Mạc Khải Dự không ngờ rằng khi gọi lại thấy được khuôn mặt như vậy, trắng muốt như tuyết cùng với khe rõ mồn một, thật là trêu ngươi, anh ta còn chưa kịp nhìn kỹ thì cuộc gọi đã chuyển thành giao diện cuộc gọi thoại.
“Rất xin lỗi chủ tịch, vừa rồi tôi vừa tắm xong.” Giọng cô ấy có đôi phần lo lắng, hoảng sợ, nhỏ nhẹ mềm mại, chính là kiểu rất giống một cô bé ngây thơ thực sự, nhưng ở đầu dây bên kia thì Nguyễn Hi Hòa lại không có chút biểu cảm gì cả, giọng nói và người như kiểu là hai người khác nhau.
“Không sao.” Giọng nói anh ấy có chút khàn khàn: “Thông báo với cô một thông tin, buổi chiều ngày mai cùng với tôi đi Pháp công tác 3 ngày, nhớ chuẩn bị thu dọn hành lý.”
“Vâng, chủ tịch.” Cô ấy đáp lại.
“Ngày mai có cần tôi qua đón không?” Ma xui quỷ khiến thế nào mà anh ta lại nói câu này, sợ cô ấy né tránh nên vội vàng giải thích thêm: “Cô cầm nhiều hành lý mà đi tàu điện ngầm thì sợ không tiện.”
“Không sao đâu chủ tịch, không cần làm phiền ngài đâu, nhà tôi cách công ty rất gần.” Sáng sớm hôm sau khả năng cao là Mạc Khải Dự sẽ đứng dưới cửa nhà đợi, trò chơi bây giờ mới chính thức bắt đầu, không thể làm cho hai cha con gặp mặt sớm như vậy được.
“Được rồi, vậy cô nghỉ ngơi sớm đi.”
Sau khi cúp điện thoại, cô ấy bĩu môi, chậc chậc, càng ngày càng thú vị rồi đây.
Vì để đi làm ở đây, Nguyễn Hi Hòa đã đặt may một lần 10 bộ quần áo, bộ nào vừa với mình cô cũng đều mua hết, hôm nay cô ấy mặc một bộ lễ phục màu trắng.
Càng lúc càng bắt mắt, bước từng bước đi mà khiến cho rất nhiều người khác không có cách nào có thể rời mắt khỏi cô, vòng eo thon gọn, đường cong trước sau sắc nét, vô cùng rực rỡ, quyến rũ.
Bên ngoài cô mặc chiếc áo khoác lông vũ, không thể thấy được gì, kéo theo chiếc vali nhỏ, vừa ra đến ngoài cửa thì đã thấy Mạc Khải Dự đang đứng dựa vào xe đợi cô.
“Hòa Hòa, trơi lạnh như vậy, anh ta mặc cái gì vậy trời?” 044 trong thâm tâm cà khịa anh ta.
Nguyễn Hi Hòa không đáp lại 044, bởi cô ấy đã đang trong trạng thái hai má ửng hồng, cắn môi, trông như một con thỏ nhỏ rụt rè, dần dần tiến tới.
Phía sau vang lên tiếng bước chân, cô ấy càng bước đi nhanh hơn.
Mạc Khải Dự khéo tay cô ấy, xoay người cô ấy lại, khoảng cách rất gần: “Chạy gì chứ, anh sẽ ăn thịt em sao?”
“Anh, anh, anh buông tôi ra.” Nguyễn Hi Hòa trách móc nhìn anh ta, trong mắt anh như có một làn sương, thực sự khiến người khác khó chịu, anh ta trước đây vốn không thích phụ nữ quá yếu đuối, nhu nhược, nhưng lần này anh ta lại chìm đắm trong sự mềm mại, dịu dàng ấy.
Anh ta dùng ngón tay kéo cằm cô lại gần, cưỡng ép cô ngẩng đầu nhìn anh ta: “Không phải muốn anh chỉ dẫn em nhiều sao, cô bé hàng xóm.”
Mạc Khải Dự không có cách nào tra được thông tin của Nguyễn Hi Hòa, anh ta giờ đã nrảy sinh ý với cô ấy nên càng hi vọng dần dần khiến cô ấy mở lòng để có cơ hội thấu hiểu cô ấy.
“Lưu manh.” Cô ấy hung dữ liếc anh ta một cái.
Trông thật là dễ thương, Mạc Khải Dự cảm giác như tim anh ta sắp tan ra rồi, giọng anh ta hạ thấp mấy tông: “Nếu như anh như vậy lúc tối hôm qua thì em hẵng nói là lưu manh, còn giờ thì không đến nỗi chứ.”
“Không cần phải nói nữa.” Cô ấy vừa ngại vừa tức, vọi vàng kiễng chân lên bịt miệng anh ta lại.