Đột nhiên khóe miệng Nguyễn Hi Hòa nhếch lên, ánh mắt lại rất lạnh lùng vô tâm.
“Chị Lệ, là chị à, đến giúp tôi thắt cái dây sau lưng này lại đi.” Giọng cô như mở ra hộp ma thuật Pandora, dẫn dụ anh ta từng bước từng bước tiến lại gần.
“Giúp một chút đi mà chị.” Cô ấy lại tiếp tục làm nũng, giọng nói ngọt ngào, mềm mại và đầy quyến rũ.
Tấm lưng cô để lộ ra thấy róc xương bướm vô cùng xinh đẹp, tay anh còn hơi run khi chạm vào.
Cô ấy rụt lại, miệng vẫn thúc giục: “Đừng chạm vào chị Lệ, hơi ngứa chút.”
“Là chú.” Anh không kìm được mà ôm chầm lấy cô, giọng thầm thì bên tai cô nói ra.
Quanh cô phảng phất mùi thuốc lá.
“Mạc, Mạc Đổng.” Cảm nhận được rõ cơ thể cô đang run.
Phía sau của cô chưa được thắt lại nên áo cũng không siết chặt, vì vậy cô chỉ đành dùng tay che ngực lại.
Anh nhẹ giữ lấy dái tai cô.
“Uh!” Chỉ một tiếng nhẹ thôi mà khiến anh như mất hết sức lực.
Anh phát hiện ra sức lực Nguyễn Hi Hòa dựa vào càng lúc mạnh hơn rồi, một bên phần nào biết được đây có lẽ là giới hạn của cô.
Một bên thăm dò một cách càng ngày càng quá đáng.
“ Không, không được, a.”
Cô bị anh kéo đến gần bên, mặt đối mặt không biết nói gì.
Đến cả cổ cũng ửng hồng.
Vậy mới nói, cơ thể cũng là một loại vũ khí của người phụ nữ, khi một cô gái lạnh nhạt lại có thêm một gương mặt và làn da đẹp thì cô gái đó tuyệt đối chính là vô địch của thế giới này.
“Nguyễn Nguyễn.”
Anh thấp giọng gọi tên cô như anh thở dài, đặt lên đôi môi đỏ mọng của cô nụ hôn nóng bỏng.
Cô ngửa cổ, lưng áp sát vào tủ đồ.
Hai bàn tay to lớn, ngăm đen đặt lên chiếc eo thon thả của cô, tư thế đó khiến người đàn ông liền bị chinh phục, động lòng và trong lòng tràn đầy sự thương xót.
Anh vừa chạm vào liền không buông ra được, lần đầu tiên biết được thì ra hôn là việc tuyệt vời như vậy, anh như một cậu bé, từ từ đắm chìm vào nó.
Cô vì để không bị ngã thì đành phải vòng tay qua giữ lấy cổ của anh, đu lên người anh, đuôi mắt ửng đỏ cùng với hàng mi tơ, đúng là một dung mạo tuyệt mỹ.
Đồ cô mặc cùng vì thế mà tuột xuống, không tuột hẳn mà chỉ kẹt lại ở phần thắt lưng.
Mạc Đình Thâm ôm thật chặt mô.ng cô, nhấc bổng bế cô vào trong phòng, đặt cô xuống chiếc ghế dài, nhưng dù làm gì thì môi của anh cũng chưa từng rời khỏi đôi môi của cô.
“Uh!”
Thi thoảng âm thanh trong mũi cô lại phát ra, khiến cho toàn thân anh mềm nhũn, tan chảy.
“Chú ơi, đừng!”
Đôi mắt rưng rưng cô trực trào muốn khóc, ấy vậy mà lại dùng cái giọng quyến rũ như vậy gọi anh.
Kiềm chế bao lâu cuối cùng cũng hoàn toàn sụp đổ, anh giữ lấy cằm cô, ánh mắt đen nhánh sâu thẳm, nguy hiểm mà lại thâm tình: “Nguyễn Nguyễn, chú sẽ đối xử với cháu như vậy sao?”
“Rầm” một tiếng, trong đầu cô trống trong giây lát.
Bởi anh nói xong thì cúi đầu xuống, tấm ren nhỏ của cô lại bị kéo lên, người này... sao anh có thể như vậy cơ chứ…