Chỉ là bong gân nhẹ thôi, cũng không phải vấn đề gì quá nghiêm trọng, đến buổi chiều khi cô tan làm đi về thì cũng đỡ rồi, cô ôm túi sách ra ngoài cửa, mà trời lạnh thực sự, đến nỗi mà cô có thể thấy được bằng mắt thường và gió thổi rất to.
Cô ấy xoay người, đi đến phía lối vào tàu điện ngầm.
Đây là một trung tâm thương mại, rất nhiều người qua lại, khá nhiều người ngồi tiếng trên mạng cũng đến đây chụp ảnh, đương nhiên là nếu may mắn thì có thể sẽ gặp được minh tinh.
Nguyễn Hi Hòa gặp mấy người liền đều giữ cô ấy lại muốn phỏng vấn cô ấy nhưng cô đều xua tay từ chối, trước ánh sáng máy ảnh khiến cô ấy bị mất cảm giác an toàn, cô ấy không thích cảm giác mọi người xung quanh nhìn chằm chằm mình. Nếu bảo cô chọn một nghề mà cô ghét nhất thì chắc chắn cô sẽ nói là làm ngôi sao nổi tiếng.
Về sau lúc nào cũng phải đeo khẩu trang, đội mũ kín mít để tránh những ống kính trên đường phố.
Mùa đông giá rét đi bộ ngoài trời quả thực là một cực hình.
Trời quá lạnh, đến nỗi hai đầu gối cô lạnh cóng, cô ấy nghiêm túc suy nghĩ ngày mai có nên đi trung tâm thương mại mua mua một tấm đệm cho đầu gối không hay là mấy ngày nữa sẽ đi mua chiếc áo khoác lông vũ, loại mà dài tận đến mắt cá chân.
Sau khi vào trong tàu thì có vẻ đỡ hơn chút, bớt lạnh hơn.
Cô ấy tháo khẩu trang xuống nhưng không bỏ mũ ra, một lát lại có người nhìn thấy gương mặt nhỏ trắng nõn, đẹp như búp bê sống vậy.
“Cô gái, ô ngồi xuống đây đi.” Đột nhien một bà lão nhường chỗ ngồi cho Nguỹn Hi Hòa.
“Không không không cần đâu bà cứ ngồi đi ạ, cháu đứng này là được rồi.” Nguyễn Hi Hòa vội vàng xua tay, cưới nói với bà lão.
Nhưng cô không muốn bà bão cứ nhìn mình mãi: “Mau mau, bà mau ngồi xuống đi bà không bị người khác cướp mất chỗ đấy.”
Bà lão nhất quyết nhường chỗ cho cô, một mực kéo cô ngồi xuống.
Nguyễn Hi Hòa không cách nào từ chối được đành phải ngồi xuống: “Cháu cảm ơn bà ạ!”
Bà lão chuẩn bị xuống ở trạm này, Nguyễn Hi Hòa vẫy tay với bà, bà lão cũng đáng yêu vẫy tay lại với cô, thật may mắn khi ở thành phố lớn như Bắc Kinh mà vẫn gặp được một người lớn đáng yêu như vậy.
Mới bước đến cửa, đột nhiên thấy một vị khách không mời mà đến, nhìn kĩ một lúc thì Nguyễn Hi Hòa mới phát hiện ra là một con chó husky duôi nhọn, bốn chân nhỏ màu trắng, trên thân còn có điểm đặc biệt là ba vệt đốm đỏ.
Kiểu nuôi thú cưng như vậy, cô ấy thường thích nhìn người khác người khác cưng chiều, quá vô dụng, tùy ý thôi mà có kế hoạch sửa chữa mất 200 vạn đang đợi ở phía sau, hôm nay nó lại ngồi xổm trước của nhà cô ấy.
Từ nhỏ, Nguyễn Hi Hòa đã luôn được những động vật nhỏ thích, ví dụ như lần này, chỉ cần cô ấy cử động chút thì con Husky đó cũng liền đứng dậy, vẫy đuôi một cách ngốc nghếch mà chạy vòng quanh Nguyễn Hi Hòa.
Hôm nay tâm trạng cố ấy không tồi, liền đến vuốt vuốt đầu cún con, nó thoải mái híp cả mắt vào.
Cô ấy mở cửa sân vườn ra, Husky cũng quen thuộc mà tự nhiên đi vào cùng với cô ấy, cô ây đi nó cũng đi, cô ấy dừng nó cũng dừng, nhìn cô ấy với đôi mắt to tròn như trái nho.
Như này chắc chắn là chủ của chú cún là người nào đó trong khu này, nếu không thì khu này chó mèo hoang không thể vào được.
“Em mà không về nhà nữa thì chủ nhân em sẽ tưởng là em đi mất đấy.” Nguyễn Hòa Hi vỗ vỗ lưng nó, nhẹ nhàng nói chuyện nó.
“Gâu gâu gâu gâu!”
Cô ấy không hiểu chú cún nói cái gì, nhưng mà trời bắt đầu trở lạnh rồi, cô ấy chỉ có thế trước tiên đưa chú cún này về nhà mình trước đã.
“Em có muốn ăn cái gì không?” Dường như chú cún này đối với chữ đồ ăn rất có hứng thú.
“Gâu gâu gâu gâu.”
Cô ấy mở tủ lạnh tìm xem có gì chó chó ăn được hay không, thực sự là khá ít đồ, ai nuôi chó thì đều biết, thức ăn cho chó là tốt nhất cho chúng, tốt nhất là không nên cho chúng ăn mấy thứ đồ linh tinh rồi trộn lại với nhau.