Nhưng trứng gà thì vẫn có thể ăn ăn được.
Lấy từ trong tủ ra một cái bát nhỏ, sau đó cô ấy đập một quả trứng vào bát rồi cho Husky ăn, trông Husky ăn có vẻ rất vui vẻ nhưng vẫn có chút hoang dã, ăn xong thì dưới đất vương vãi đầy trứng.
Nguyễn Hi Hòa lấy khăn lau sàn nhà, rồi lại đi rửa bát, sau đó dẫn chú cún đến phòng khách.
Chú cún này khá lớn, xem ra thì là một chú chó đực trưởng thành, cô ấy mở tivi lên xem, còn chú Husky ngoan ngoãn nằm dưới chân cô xem cùng cô, nó rất hào hứng, đến nỗi còn chu lên hai tiếng.
Đột nhiên tiếng chuông của vang bỗng vang lên.
Nguyễn Hi Hòa đứng dậy ra mở cửa, Husky cũng đi theo sau cô.
Vậy mà ngoài của lại là Mạc Khải Dự.
Trong lòng Nguyễn Hi Hòa nảy ra một dòng suy nghĩ, nhưng sắc mặt vẫn rất bình tĩnh, khẽ cười nói: “Là anh sao, có chuyện gì thế?”
Mạc Khải Dự nhìn về hướng phía sau lưng của Nguyễn Hi Hòa thấy chú chó, trong lời nói có chút gì đó dọa dẫm: “Đồ ngốc kia, là ngươi tự đi qua đây lại còn bắt ta phải qua đây tìm ngươi.”
Husky nhìn Mạc Khải Dự mà sủa lên hai tiếng, sau đó trốn sau lưng Nguyễn Hi Hòa, nó còn dùng hai chân trước giữ lấy chân cô.
Mạc Khải Dự phải phát cười với con chó này: “Đừng bắt ta phải học cách làm thịt chó đấy, qua đây mau.”
Con chó này là của em gái mới đưa đến đây ngày đầu tiên đã phá hoại nhà anh ta làm mọi thứ lung tung beng lên hết cả, ống nước đều bị nó cắn, hai phòng đều bị ngập nước hết, vừa đi làm về anh ta chết lặng khi nhìn thấy.
Cửa phòng mở toang, không biết lại cứ tưởng là trộm, chiếc đệm 18 vạn trên giường của anh bị khoét một lỗ rỗng lớn, lộ cả lò xo bên trong, giấy vệ sinh bị cắn nát, văng tung tóe khắp phòng mỗi nơi một chút…
Nguyễn Hi Hòa chặn Mạc Khải Dự lại, trên mặt tỏ vẻ đáng thương:
“Anh không cần phải đối xử với nó hung dữ như vậy chứ.”
Mạc Khải Dự đang trong lúc tức giận, thậm chí còn tỏ thái độ với cả những người bảo vệ cho con chó kia, những người hàng xóm xung quanh cũng vạ lây: “Tránh ra.”
“Không.”
Hai người cãi cựa với nhau ngay cửa ra vào, động tác của Husky thật linh hoạt, người bình thường không thể bắt kịp được.
Cửa cũng không đóng, Nguyễn Hi Hòa vẫn luôn bảo vệ chú chó, Mạc Khải Dự muốn bắt con chó đó về, còn chú chó vẫn luôn đứng ở phía sau lưng Nguyễn Hi Hòa, cứ như vậy hai người một chó cứ thế mà từ cửa nhà vào đến tận phòng khách.
Mạc Khải Dự tìm cơ hội tiến về phía trước, kết quả là lại đẩy vào Nguyễn Hi Hòa một cái, mà chú chó thì đang ở phía sau lưng cô.
“A!”
Cô ngã ngửa ra phía đằng sau, Mạc Khải Dự vội đưa tay ra kéo cô lại, may là anh phản ứng nhanh, đổi địa điểm khác hai người ngã lên ghế sô pha, không biết có phải trùng hợp mà anh lại đụng trúng…thật tình cờ mà không thể giải thích được, có một ảo giác như đang ở trên mây.
Anh không được tự nhiên vội vàng lui về phía sau.
Thời điểm Nguyễn Hi Hòa ở nhà có thói quen cởi áo khoác ngoài, bên trong mặc trang phục công sở, phía bắc gian phòng đều có máy sưởi mặc như vậy ở nhà cũng không lạnh.
Bởi vì anh vừa đè xuống, một chiếc cúc áo sơ mi phía trước vô tình bị bung ra, ánh mắt anh tình cờ bắt gặp thứ gì đó không thích hợp.
Không phải Mạc Khải Dự chưa từng gặp qua phụ nữ, thậm chí bởi vì khi còn trẻ anh làm rất nhiều chuyện động trời, chính vì vậy mà cha anh đuổi anh ra nước ngoài nhiều năm sau mới quay trở lại.
Thỉnh thoảng gặp dịp anh cũng phóng túng không ít, nhưng đây là lần đầu tiên trong đời nội tâm anh bị một người phụ nữ khơi gợi lên hứng thú dù mới gặp cô lần thứ hai.
“Ưm.”
Cô rơm rớm nước mắt, khẽ rít một tiếng, bị đụng ngã như vậy có thể không đau sao?
Mạc Đình Thâm thật sự là theo bản năng đứng lên, đỡ eo cô ngồi dậy: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, anh không cố ý, em đừng khóc, đừng khóc."
Anh nhẹ nhàng dỗ cô ngừng khóc
Nguyễn Hi Hòa cứng đờ, hai người đồng thời sững sờ.
Đầu óc Mạc Khải Dự trống rỗng một lúc và khi anh nhận ra điều đó, anh đã không muốn rời đi ...