“Không phải tôi không hài lòng gì với em cả,” ngữ khí của anh ta nhỏ nhẹ trong vô thức theo bản năng, nhìn thấy cô ấy nhíu mày lại, trong lòng bỗng cảm thấy có chút cảm giác khó chịu.
Mạc Đình Thâm đi qua, đến trước bàn trà dừng lại, chăm chú nhìn Nguyễn Hi Hòa pha trà, cầm lên thử nhấp một ngụm nhỏ,không ngờ hương vị rất tuyệt.
Mở nắp ấm trà ra nhìn, bằng phảng, màu ngọc lục chút sắc vàng như màu nâu be, vị ngọt ngào, êm dịu, hương thơm thanh tao, nước trà màu xanh ngọc lục bảo pha thêm sắc vàng, lá trà được nén mỏng thành đóa.
Về thẩm mỹ cũng rất tốt.
Đến gần cô ấy mới biết, bản thân đứng cạnh cô ấy thực sự cao, thấy cô ấy ngửa cô nhìn bản thân mình với ánh mắt tràn đấy tia sáng, đẹp đến mức khiến người ta muốn chiếm lấy làm của riêng.
“Từng học về trà đạo à?” Hiện tại anh ta đứng rất gần cô ấy, ngoài hương thơm của trà ra thì anh còn có thể ngửi thấy hương thơm rất tự nhiên trên người cô ấy, nó không giống như hương của sữa tắm hay nước hoa mà giống như mùi cơ thể tự nhiên vậy.
“Hồi còn nhỏ, mẹ tôi có dạy một chút, sau này thì tự mày mò thôi.” Nguyễn Hi Hòa cười lên rất dịu dàng, thuần khiết.
“Không tệ.” Mạc Đình Thâm rất ít khi khen người khác.
Nguyễn Hi Hòa hình như nghĩ ra điều gì đó, đột nhiên lùi về sau một bước rất lớn, cách xa Mạc Đình Thâm một chút.
Mạc Đình Thâm nhăn mày lại: “Tôi rất đáng sợ sao?”
“Không phải không phải, là vì trong mục chú ý có nói đến, anh không thích phụ nữ đến quá gần mình.” Cô ấy vội vàng xua tay.
Mạc Đình Thâm nuốt nước bọt, trước đây đúng là anh không thích có phụ nữ lại gần mình nhưng tự nhiên cô ấy đứng cách anh xa như thế khiến anh ta cảm thấy hơi khó chịu một chút.
“Em có thể không cần phải đứng cách xa tôi quá như thế.” Anh ấy cứ vậy mà nói.
“”Vậy tốt quá rồi, lúc nào cũng phải để ý quả thực là khá mệt đó.” Nguyễn Hi Hòa cong cong đuôi mắt, cười vô cùng tươi tắn, lại còn chủ đọng tiến lại gần hơn.
Đột nhiên Mạc Đình Thâm cảm thấy có chút vui sướиɠ, cứ như một cậu bé tuổi mới lớn, tâm trạng buồn vui thất thường.
Khoảnh khắc hai người nhìn nhau, không ai nói gì cả, cả bầu không khí trở nên vô cùng ám muội.
Nguyễn Hi Hòa rất biết cách trong những khoảnh khắc ám muội như vậy, cần đúng lúc đúng chỗ, như vậy mới có thể làm cho trái tim đối phương rung động.
Cô ấy bắt đầu nhìn đi chỗ khác, hơi cúi đầu, ngại ngùng tránh trái né phải, hai má ửng đỏ, ngón tay vô thức sờ chỉnh lại cúc áo, hàm răng trắng ngà cắn nhẹ môi dưới: “Anh uống trà đi, tôi, tôi ra ngoài đây.”
Mạc Đình Thâm vô thức nhìn theo nốt ruồi ngấn lệ ở khóe mắt, trong lòng dâng lên cảm giác không rõ, như cần một thứ gì đó rất gấp gáp nhứng rõ ràng lại không biết cần thứ gì.
Bước đi của Nguyễn Hi Hòa có chút gì đó vội vã, nhất thời gót giày cao gót gãy làm cô bị trẹo chân, cô ấy kêu lên một tiếng nhỏ rồi nhắm mắt lại.
Mạc Đình Thâm vẫn luôn chú ý đến cô ấy, tự nhiên phản ứng nhanh, bước lên một bước.
Cô ấy được anh ôm trong lòng, thoát khỏi số phận bị ngã của mình.
Nước hoa mà Mạc Đình Thâm dùng là loại BVLGARI, với tầng hương cuối là xạ hương và gỗ hổ phách ấm áp và gợi cảm, hơi thở ôn hòa khiến hương sẽ lưu lại, vương vấn trên đầu mũi.
Cô ấy mở mắt, ánh mắt thâm tình, lông mày hơi nhíu lại, cộng thêm vào đó là nốt ruồi ngấn lệ làm cho cô trông cực kỳ mê hoặc.
Cánh tay dài của Mạc Đình Thâm vòng qua eo cô ấy, khi chạm phải ánh mắt cô, anh vô tình càng siết chặt vòng tay hơn.
Nguyễn Hi Hòa đứng dậy, nhẹ nhàng đẩy Mạc Đình Thâm ra: “Cảm ơn Chủ tịch.”
Mạc Đình Thâm buông cô ấy ra, trong lòng có chút thất vọng.
Cô ấy đi thẳng về trước, có thể thấy rõ ràng là chân phải của cô bị đau, không thoải mái.
Rõ ràng anh ta rất muốn nói cô ấy hay ở lại và ngồi nghỉ một chút đã, nhưng lại sợ cô ấy cảm thấy bản thân mình có ý đồ xấu nên chỉ có thể nhìn cô ấy tập tễnh đi ra ngoài.