Cuốn Sách Của Cô Gái Cặn Bã

Chương 61

Trước Sau

break

 

Đáng tiếc là phòng làm việc của Nguyễn Hi Hòa trong phòng thư ký mà phòng thư ký với phòng của chủ tịch lại cùng một dãy nên là có lên tầng trên cùng cũng không gặp được Nguyễn Hi Hòa, trừ khi cô ấy đi ra ngoài rót trà hay là đi vệ sinh.

“Hình như Chủ tịch không thích em thì phải.” Nguyễn Hi Hòa hơi nhướn mày.

Tim Tôn Chí đã đập nhanh mấy lần, vội vàng an ủi: “Chủ tính vốn chính là như vậy, đối với con gái đều khá là lạnh nhạt, không sao đâu, chuyên môn của em khá tốt, cứ làm tốt mọi việc thôi.”

“Cảm ơn anh Chí.” Ánh mắt cô ấy luôn nhìn thẳng vào Tôn Chí cùng với nụ cười ấm áp, dịu dàng trên môi.

Tâm trí Tôn Chí liền trở nên trống rỗng trong vòng tích khắc.

“Anh Chí, bình thường thì em cần phải làm những gì?” Nguyễn Hi Hòa biết rằng không thể ngày nào cũng có nhiệm vụ phiên dịch nên cô cần phải tìm gì đó để làm.

“Trần Mão lúc còn đi làm thì thường sẽ pha trà cho Chủ tịch, tay nghề pha trà của em như thế nào?”

Nguyễn Hi Hòa suy ngẫm một lúc rồi trả lời: “Có hiểu biết một chút ạ.”

“Thế thì tốt rồi, vị trí của em ở ngay cạnh cửa sổ, không gian rất đẹp, thoáng, em có thích không? Nếu không thích có thể bảo để anh đổi cho em.” Tôn Chí rất nhiệt tình.

“Tốt lắm rồi ạ, cảm ơn anh Chí.”

Mỗi ngày không biết có bao nhiêu người gọi anh ấy là anh Chí nhưng không hiểu sao nghe Nguyễn Hi Hòa gọi thì anh ấy lại cảm giác như muốn tan ra.

“Không cần cảm ơn anh đâu.”

“Ayyo, anh Chí, sao không thấy anh quan tâm bọn em như thế.” Trịnh Bình nói đùa, anh ấy là trợ lý của Tôn Chí, khá thân thiết với Tôn Chí, nên mới có thể nói được kiểu trêu đùa như vậy.

“Đi làm việc của cậu đi, đã làm xong phương án chưa hả!”

“Chậc chậc chậc, không dây vào không dây vào được ~” Trịnh Bình cười to.

Mạc Đình Thâm qua hiểu bản thân rồi, anh ấy cả đời quả thực chỉ có phản ứng với mỗi cô gái nhỏ vừa rồi, như một căn phòng cũ bén lửa, anh ta bực bội đạp bút xuống bàn.

Một buổi sáng rất nhẽ nhàng, cô ấy chỉ xem qua sổ tay nhân viên của công ty do nhân viên trước để lại và có những dòng lưu ý được đánh dấu hình tam giác trong đó có một điều đó là giám đốc Mạc không thích phụ nữ đứng quá gần anh ấy.

Chà, điều này khá thú vị đấy.

Buổi trưa cùng Tôn Chí cùng đi đến nhà ăn của nhân viên ăn trưa, nằm bò trên àn một lúc buổi trưa.

Hai giờ rưỡi chiều, Nguyễn Hi Hòa đến phòng trà pha trà, nhớ hồi còn nhỏ bố cô thích nhất là uống trà, tay nghề pha trà của cô chính là do mệ cô cầm tay chỉ việc hướng dẫn cô, mọi người nói xem có nực cười không.

Sau này, cô ấy có tiền rồi, mua rất nhiều loại trà rất ngon, những bộ dụng cụ pha trà rất tốt, những bàn trà rất đẹp, nhưng người uống trà đó đã không còn nữa rồi.

Nguyễn Hi Hòa bưng ấm trà trà và tách đặt trên một chiếc đĩa gỗ bước đến gõ cửa, trong phần hướng dẫn có lưu ý rằng nếu như Mạc Đình Thâm ở công ty thì lúc 3 giờ chiều mỗi ngày đều phải mang trà vào cho anh ta.

Mạc Đình Thâm thấy Nguyễn Hi Hòa vào phòng thì liền không thể nào chú tâm vào làm việc được.

Ánh mắt anh không thể rời khỏi vòng eo ấy.

Hồi còn là thanh thiếu niên anh ta luôn cảm thấy những hành động như cuồng chân, cuồng tay là biến thái, nhưng đến giờ anh ta đột nhiên cảm thấy có thể anh ta cũng chính là một tên biến thái, bởi anh ta dường như cuồng eo và đặc biệt hơn là cả xương quai xanh.

“Hãy để đấy đi, tôi tự làm được.” Mạc Đình Thâm không còn cách đành lên tiếng ngăn Nguyễn Hi Hòa đang pha trà dừng lại.

Cô gái nhỏ lộ rõ vẻ sửng sốt, ngơ ngác nhìn lại bản thân, đôi mắt mơ màng khiến người ta không thể nào không đau lòng được.

“Là do tôi làm sai ở điểm nào làm anh không hài lòng hay sao ạ?” Những lời nói ngốc nghếch lại phát ra từ một nhân viên mới như Nguyễn Hi Hòa khiến người ta khó trách được cô ấy, cộng thêm việc cô ấy không làm sai gì cả, chỉ là Mạc Đình Thâm cảm thấy có chút tội lỗi với cô, bản thân anh có ý nghĩ không tốt với một có gái nhỏ.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc