Nước mắt lại cứ thế rơi xuống, không sao kìm được… huhu
“Anh hôm nay sao về muộn vậy? Có chuyện gì không đấy?”
Giang Đại Hải còn chưa bước vào sân thì Lý Hồng Anh đã ân cần chạy ra đón.
Dạo gần đây, công việc ở xưởng nhàn rỗi, Giang Đại Hải không phải tăng ca, ngày nào cũng tan làm đúng sáu giờ và về đến nhà lúc sáu rưỡi.
Hôm nay đã gần bảy rưỡi mới thấy ông về đến nhà.
“Không sao, trên đường ghé mua một cân thịt đầu heo luộc.”
Lý Hồng Anh nhận lấy gói thịt từ tay chồng, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Có chuyện gì vui à? Không phải lễ tết gì mà tự dưng mua thịt đầu heo?”
“Lâu rồi nhà mình chưa ăn mặn, mua cho bọn nhỏ cải thiện bữa một chút.”
Đĩa thịt đầu heo thơm phức vừa được bày lên bàn, Giang Bằng đã như chó đói vồ mồi, ăn không ngừng nghỉ.
Lý Hồng Anh và Giang Tình mẹ con cũng ăn đến mức miệng bóng loáng mỡ.
Thời buổi này, được ăn một bữa thịt đúng là còn vui hơn cả lễ tết.
“Mạt Ly, con ăn nhiều vào nhé.”
Giang Đại Hải chẳng buồn gắp cho mình, cứ chăm chăm gắp thịt vào bát cho Giang Mạt Ly.
Chẳng mấy chốc, bát của cô đã chất thành một ngọn núi nhỏ.
Lý Hồng Anh và Giang Tình thì không nói gì, nhưng Giang Bằng thì phản đối ngay.
“Ba, chi bằng ba đưa nguyên cái thau cho chị luôn đi!”
“Ăn cơm đi, lắm lời!”
Quát xong con trai, Giang Đại Hải quay sang Giang Mạt Ly liền đổi ngay sang gương mặt cười hiền của một người cha thương con.
“Ăn đi con.”
Thái độ bất thường của Giang Đại Hải khiến Giang Mạt Ly cũng cảm thấy nghi ngờ.
“Ba, đây không phải bữa cơm tiễn con lên đoạn đầu đài đấy chứ?”
“Ăn nói linh tinh gì đấy.”
Tuy là mắng, nhưng giọng lại rất dịu dàng.
“Đừng nghĩ ngợi vớ vẩn, ăn đi, ăn xong ba có chuyện muốn hỏi.”
Giang Mạt Ly đoán chắc là liên quan đến chuyện xuống nông thôn, vì vậy cũng yên tâm mà ăn.
Lý Hồng Anh thuận miệng hỏi một câu.
“Nhà mình hết tem thịt từ lâu rồi mà?”
“Tôi mua chịu đấy, đợi có lương rồi trả.”
Ăn trứng cũng phải nợ, ăn thịt cũng phải nợ, cuộc sống đúng là khốn khó thật.
Thịt đầu heo hôm nay được xử lý khá qua loa, nhiều chỗ vẫn còn sót lại lông tơ.
Nếu là trước đây, loại thịt còn lông như thế này, Giang Mạt Ly chắc chắn sẽ không thèm liếc mắt tới.
Nhưng hoàn cảnh ép buộc, cô đã ở đây hai ngày liền, ăn bảy bữa cơm thì tối nay mới là lần đầu được ăn thịt, mà lại là thịt mua chịu.
Cô không còn lựa chọn nào khác, đành dùng đũa gạt mấy chỗ còn lông sang một bên.
...
Ăn cơm xong, hai cha con cùng ra ngoài.
Giang Bằng định đi theo nhưng bị Giang Đại Hải đuổi về.
Đợi đến chỗ vắng người, Giang Đại Hải mới mở lời.
“Mạt Ly, cán sự Cao nói con đã đến tìm cô ấy. Chuyện đi nông thôn thật sự đã giải quyết rồi à?”
“Vâng.”
Giang Đại Hải vừa mừng vừa lo.
“Con giải quyết bằng cách nào vậy? Những chuyện phạm pháp thì mình không thể dính vào đâu đấy.”
Giang Mạt Ly kể lại toàn bộ sự việc một cách thành thật.
Cô cần phải có được suất làm việc trước hạn chót đăng ký đi nông thôn của thanh niên trí thức.
Còn về phía Cao Tĩnh, bà ấy sẽ tượng trưng gọi Giang Đại Hải lên văn phòng một chuyến, làm bộ phê bình, giáo dục vài câu để bịt miệng dư luận, coi như việc này xong xuôi.