Chu Tiểu Thanh tưởng mình lén viết thư báo lên văn phòng thanh niên trí thức là không ai biết.
Ai ngờ, tất cả đều nằm trong tính toán của cô.
Chu Tiểu Thanh ngoài mặt thân thiết, nhưng thực chất là loại tiểu nhân hai mặt ba lòng.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, vốn dĩ cô ta được phân vào làm việc ở nhà máy đường.
Công nhân nhà máy đường mỗi tháng đều được mua một lượng đường với giá nội bộ rẻ hơn thị trường.
Rất nhiều công nhân sau khi mua được đường với giá nội bộ liền lén lút đem bán lại, kiếm thêm thu nhập phụ để đỡ đần chi tiêu trong nhà.
Chuyện này vốn là bí mật ai cũng biết ở nhà máy đường.
Giang Tình cũng bắt chước làm theo, nào ngờ lại xui xẻo bị bắt quả tang, mất luôn cả công việc.
Kiếp trước, Chu Tiểu Thanh nói với cô rằng người tố cáo là Giang Mạt Ly. Cô tin là thật, từ đó căm hận Mạt Ly đến tận xương tủy.
Mãi đến sau khi chết, Chu Tiểu Thanh lại lấy chuyện này ra nịnh bợ Giang Mạt Ly, lúc ấy đã là vợ một quan chức. Giang Tình mới biết, người tố giác cô thật ra chính là Chu Tiểu Thanh.
Hai ngày nay, cô cố tình nhắc đi nhắc lại chuyện người yêu là bộ đội trước mặt Chu Tiểu Thanh, lại còn nói đến việc Giang Mạt Ly sắp kết hôn. Mục đích chính là để khơi dậy lòng ghen tị trong lòng cô ta, khiến cô ta tự đi báo cáo với văn phòng thanh niên trí thức.
Với cái tính nóng nảy như thuốc súng của Giang Mạt Ly, nếu biết là Chu Tiểu Thanh đã tố cáo nhà cô ấy, chắc chắn sẽ không để yên cho cô ta.
Bản thân chẳng cần động tay động chân gì, không những có thể đẩy Giang Mạt Ly phải về nông thôn, mà còn trả được mối hận năm xưa khi bị Chu Tiểu Thanh hại mất việc ở nhà máy đường.
Một mũi tên trúng hai đích.
...
Tan làm, Giang Đại Hải đến nhà kho lấy xe đạp.
Ra khỏi cổng nhà máy cơ khí, Giang Đại Hải giả vờ xuống xe kiểm tra bánh trước, rồi âm thầm vặn lỏng hai vòng van xả hơi. Sau đó mới tiếp tục đạp xe về nhà.
Chẳng bao lâu, bánh trước đã xẹp lép.
Giang Đại Hải nhảy xuống xe, dắt bộ đến một tiệm sửa xe ven đường mà ông hay lui tới.
Vừa bơm lại bánh xong, thì thấy Cao Tĩnh đạp xe tiến lại từ phía đối diện.
“Ơ, cán sự Cao, trùng hợp quá, lại gặp cô ở đây.”
Cao Tĩnh chống một chân xuống đất, gật đầu chào Giang Đại Hải.
“Xe đạp bị hỏng à?”
“Bánh xe hơi xì hơi chút thôi.”
Liếc nhìn xung quanh một vòng, Giang Đại Hải nhanh như chớp nhét một phong bì da bò vào túi xe của Cao Tĩnh.
“Cán sự Cao, tôi chỉ có một đứa con gái, mong cô giơ cao đánh khẽ…”
Cao Tĩnh ngắt lời ông.
“Chuyện đi về nông thôn, con gái ông đã được giải quyết rồi.”
“Giải quyết rồi? Giải quyết thế nào vậy?”
“Về nhà hỏi con gái ông đi.”
Nói xong, Cao Tĩnh đưa lại chiếc phong bì rồi leo lên xe rời đi.
Giang Đại Hải đạp xe về nhà, trên đường vừa cười vừa lau nước mắt.
Ông cảm thấy con gái mình đã trưởng thành, đã biết nghĩ cho cha và biết san sẻ gánh nặng với ông.