Cuối cùng, cô tiêu thêm một hào để mua cây kem, vừa ăn vừa đi bộ về nhà.
Không phải để tiết kiệm tiền xe buýt mà bởi vì xe ít chuyến, đợi mòn mỏi, lên được thì đông nghịt, không khí ngột ngạt.
Một phụ nữ đã có chồng mặc váy đạp xe Phượng Hoàng lướt qua bên cạnh cô, mái tóc ngắn ngang tai và tà váy bị gió thổi tung lên. Chỉ nhìn bóng lưng cũng có thể cảm nhận được tâm trạng thoải mái, thong dong của chị ta.
Đợi đến khi nhận được trăm triệu tệ tiền thưởng, cô sẽ mua liền mười chiếc xe đạp, mỗi ngày thay một chiếc mà đi!
...
Lục Trình đang chỉ đạo hai người giao hàng chuyển đồ từ xe ba bánh vào nhà.
Người già, phụ nữ, trẻ nhỏ trong khu tập thể đều tụ lại xem náo nhiệt.
“Lục Trình, nào là xe đạp, nào là máy may, rồi thuốc lá, rượu, kẹo bánh đủ cả, chẳng lẽ cậu sắp lấy vợ thật à?”
Vợ Ủy viên Lưu sống tầng trên nhà họ Lục cười tủm tỉm trêu chọc anh.
“Dì Tú Cầm, dì đoán trúng rồi, đây chính là sính lễ cháu chuẩn bị cho vợ tương lai đấy. Mọi người đều là bậc tiền bối dày dạn kinh nghiệm, giúp cháu xem có thiếu sót gì không nhé.”
Nghe vậy, ai nấy đều tỏ vẻ tò mò ngạc nhiên.
Gã độc thân kỳ cựu này sắp lấy vợ thật sao?!
Trong đám con cháu ở khu tập thể, Lục Trình vốn thuộc hàng xuất sắc, chỉ khổ nỗi cái tính cứng đầu, bướng bỉnh hơn cả lừa.
Mấy năm nay, người trong khu không biết bao lần làm mối cho anh.
Toàn là những cô gái ưu tú, tuyển chọn kỹ càng, vậy mà anh ta lại chẳng để mắt tới ai.
Sắp sửa bước sang tuổi hai mươi bảy, người ta cùng tuổi này con cái đã biết đi mua nước tương, vậy mà Lục Trình vẫn còn là trai tân.
“Ai mà may mắn vậy, làm vợ được cậu ấy?”
“Phó chính ủy Lục đúng là kín miệng, cả khu chẳng ai nghe được chút tin tức nào!”
Tuy chưa ai từng thấy mặt vợ sắp cưới của Lục Trình, nhưng trong lòng mọi người trong khu đều có cùng một nhận định: người có thể lọt vào mắt xanh của Lục Trình, nhất định phải là cô gái xuất sắc hàng đầu về nhan sắc, gia thế lẫn phẩm hạnh.
An Tuệ đứng trên ban công nhà mình, nhìn đám đông náo nhiệt ngoài sân mà bỗng thấy bực bội khó hiểu.
Con trai lấy vợ là chuyện vui lớn, thế nhưng ngoài cái tên ra thì bà chẳng biết gì về con dâu tương lai, như vậy thì ra thể thống gì?
Rồi lại nhìn vào phòng khách nào là xe đạp, máy may, máy radio, rồi thuốc lá, rượu, trà, bánh kẹo, vải vóc...
Cứ như thể muốn chuyển cả cái nhà này sang nhà gái vậy.
Đi hỏi vợ mà cần thiết phải làm to chuyện như thế sao?
...
Chu Tiểu Thanh vừa tan làm đã vội chạy đến chỗ Giang Tình, hỏi thăm ngay chuyện rốt cuộc là Giang Tình hay Giang Mạt Ly sẽ phải đi về nông thôn.
Ban ngày đi làm ở xưởng, cô vẫn cứ canh cánh chuyện này trong lòng.
“Chú Giang không nói ai sẽ phải về nông thôn, nhưng bên văn phòng thanh niên trí thức nói rõ, tôi với Mạt Ly, nhất định phải có một người đi.”
Vậy mới phải.
Người khác đều phải về nông thôn, sao nhà các cô lại được đặc cách.
Chu Tiểu Thanh âm thầm hả hê, miệng thì giả vờ nói vài câu an ủi Giang Tình, nhưng trong lòng lại vui như mở hội, vừa lẩm nhẩm hát vừa vo gạo nấu cơm.