Cưới Nhầm Quân Nhân, Bị Đại Ca Cấm Dục Cưng Chiều Đến Nghiện

Chương 37

Trước Sau

break

“Con tự ý đem suất làm việc đưa cho cán sự Cao, phía cô Lục và các cô gái kia chắc sẽ khó ăn nói lắm phải không?”

“Ba, chuyện nào mà có thể dùng tiền giải quyết thì không còn là vấn đề nữa.”

Cô sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ trong vòng nửa năm, lấy được trăm triệu tệ tiền thưởng.

Sau đó, đưa cho ba cô gái bên Lục Đình Đình mỗi người một khoản, nói là tiền bán suất làm việc.

“Con nói đúng, chỉ cần không phải về nông thôn là tốt rồi. Cùng lắm, sau này ba chia nửa tiền lương ra đưa cho bọn họ.”

Giang Đại Hải có thể nói ra câu đó thật sự không dễ dàng.

Dù gì thì kinh tế nhà họ Giang cũng chẳng dư dả gì, đến thịt còn phải mua chịu.

Chính vì vậy, Giang Mạt Ly đã quyết rồi, trước khi rời đi, cô sẽ để lại một triệu cho hai cha con, để họ có thể sống sung túc, an ổn đến cuối đời.

“Chuyện này con tạm thời đừng nói với dì Hồng Anh và tiểu Tình, tiểu Bằng cũng phải giấu kín. Cả xóm đang soi nhà mình đấy, lỡ ồn ào lên, lại sinh chuyện không hay.”

Giang Đại Hải cẩn thận dẫn Mạt Ly ra ngoài nói chuyện là vì sợ tai vách mạch rừng.

Giang Tình đã có người yêu, Giang Mạt Ly thì chuẩn bị lấy chồng theo hôn ước từ nhỏ. Cả hai việc này, ông và Lý Hồng Anh đều chưa từng nói ra ngoài.

Lần này bị tố cáo, trong lòng Giang Đại Hải thật ra nghi ngờ nhà họ Chu ở căn phòng bên cạnh.

Hai nhà ở chung một sân, nói chuyện thường ngày khó tránh khỏi bị nghe lỏm vài câu.

Về đến nhà, Giang Đại Hải lục tìm lại đôi bông tai ngọc trai và dây chuyền bạc gắn ngọc trai của người vợ quá cố, đưa cho Giang Mạt Ly.

“Trước đây ba không cho con, là vì sợ con tính tình bốc đồng, không biết giữ gìn mà làm mất. Giờ con đã lớn, cũng hiểu chuyện hơn, ba cũng yên tâm rồi.”

Đây là lần đầu tiên ông chính thức trao lại đồ gia truyền cho Giang Mạt Ly.

Chừng ấy cũng đủ cho thấy ông hài lòng và vui mừng thế nào vì cô đã tự mình giải quyết xong chuyện đi nông thôn.

...

Tối hôm đó ở Quảng trường Nhân dân chiếu phim ngoài trời, Giang Bằng định đi xem, Giang Mạt Ly rảnh rỗi nên cũng theo đi hóng chuyện.

“Chị, chị với ba ở ngoài thì thầm cả buổi, nói gì thế?”

“Chuyện xã hội, không cần trẻ con tò mò.”

Giang Bằng cười gượng.

“Nè, chị có chuyện cũng không nói với em. Vậy nếu em có chuyện giấu chị, chẳng phải coi như huề nhau sao?”

Giang Mạt Ly nở nụ cười nửa miệng.

“Tôi không nói với cậu là có lý do chính đáng. Còn cậu giấu tôi chuyện gì, nhất định trong lòng có tật.”

Giang Bằng: “…”

Hai chị em vừa ra khỏi nhà thì Giang Đại Hải cũng xách túi đồ nghề ra ngoài.

Ngoài việc thành thạo cơ khí, ông còn biết sửa chữa điện nước. Những lúc rảnh, ông thường nhận làm mấy việc lặt vặt như sửa điện, sửa ống nước để kiếm thêm thu nhập phụ giúp gia đình.

Chờ cả ba cha con đều ra khỏi nhà, Lý Hồng Anh nhìn con gái đang cắm đầu giặt đồ, cất lời an ủi.

“Con đừng buồn, mấy món trang sức đó là do mẹ Mạt Ly để lại, chú Giang đưa cho Mạt Ly cũng là điều nên làm.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc