Cưới Nhầm Quân Nhân, Bị Đại Ca Cấm Dục Cưng Chiều Đến Nghiện

Chương 31

Trước Sau

break

Lục Trình cũng nhận ra lời mình lỡ lời, vội vàng kéo câu chuyện về lại chủ đề chính.

“Bảo cô ấy ham ăn lười làm, thì ai mà chẳng thích ăn chứ? Người là sắt, cơm là thép, một bữa không ăn là đói lả, ai dám bảo mình không cần ăn cơm? Nói cô ấy lười, tôi cũng đâu có thích làm việc nhà, không thích dọn dẹp phòng ốc, sao không ai nói tôi lười? Chẳng lẽ vì tôi có mẹ ruột chăm sóc nên không bị bảo là lười, còn Mạt Ly vì không có mẹ ruột nên bị chụp mũ là lười? Như thế là bất công, là kỳ thị!”

Lục Đức Chiêu tức điên đập bàn: “Mày thôi ngay cái kiểu lý sự cùn ấy đi! Nó tốt nghiệp cấp ba đã ba bốn năm rồi, không chịu đi làm, chẳng đóng góp gì cho xã hội, cả ngày chỉ biết lông bông chẳng làm nên trò trống gì, thế không phải là đồ vô công rồi nghề à?”

Lục Trình vẫn cố tranh luận đến cùng: “Người thất nghiệp thì thiếu gì? Biết bao nhiêu người vì một chỗ làm mà tranh giành đến sứt đầu mẻ trán. Mạt Ly ngoan ngoãn làm ‘mọt gạo’ trong nhà, ăn của nhà, xài của nhà, không gây phiền phức cho chính quyền, vậy có gì là sai?”

“Ham ăn lười làm chưa đủ, còn thêm cái tật trọng giàu khinh nghèo thì giải thích ra sao? Nó cho mày uống bùa mê thuốc lú gì à? Bao nhiêu cô gái tốt không chọn, cứ nhất định phải là nó?”

“Thích tiền thì sao? Ai cũng có sở thích riêng, ông có thể không hiểu, nhưng ít nhất cũng phải tôn trọng.”

Lục Đức Chiêu đang định nổi cơn tam bành thì nghe Lục Trình nói tiếp: “Cô ấy thích tiền, tôi lại thấy mừng, vì tôi kiếm được tiền. Nếu cô ấy mê thứ khác, tôi còn chẳng biết xử lý ra sao.”

Hiếm khi thấy con trai bộc bạch chân tình như vậy, Lục Đức Chiêu không khỏi nghẹn lời.

“Tôi thừa nhận, tiếng tăm của cô ấy không được tốt. Nhưng nhìn cô ấy đẹp như vậy, mà tiếng tốt thì chắc gì còn đến lượt tôi? Người ta lấy chồng lâu rồi, con còn biết đi mua nước tương rồi ấy chứ!”

“Cô ấy không thích đi làm cũng tốt thôi, để dành cơ hội cho người muốn làm. Còn cô ấy thì yên phận ở nhà, sinh con cho tôi, nuôi dạy con cái chúng tôi nên người thì đó mới là biết dùng người đúng chỗ.”

Lục Đức Chiêu bật cười.

Khi người ta cạn lời thật sự, đúng là sẽ cười một cái.

“Mẹ kiếp, mày đúng là nhân tài! Đến người chết mà mày cũng nói thành sống được, mày đi làm ở Bộ Ngoại giao luôn đi cho rồi!”

Thấy Lục Đức Chiêu dịu giọng, Lục Trình tranh thủ đưa sổ hộ khẩu ra.

Lục Đức Chiêu nhận lấy, lật lật vài trang: “Cái hôn sự này, con bé nó đồng ý chứ?”

Lục Trình nói dối không chớp mắt: “Dĩ nhiên là đồng ý rồi, không thì sao sổ hộ khẩu lại vào tay con được?”

Đồng ý là được.

Lục Đức Chiêu gập sổ hộ khẩu lại, nhét cả đơn xin kết hôn vào túi hồ sơ.

“Được rồi, cút đi, đợi có giấy đăng ký kết hôn, tao mang về cho mày.”

“Mau lên đó nha.”

“Biết rồi, giục cái con khỉ!”

Ra khỏi văn phòng Lục Đức Chiêu, bước chân Lục Trình nhẹ như bay, phấn khởi khỏi nói.

Cuối cùng cũng tóm được vợ vào tay rồi!

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc