Thấy Lục Đình Đình cùng Ngô Mỹ Hà và Tống Khả đi ra từ cổng trường, Giang Mạt Ly liền bước nhanh tới.
“Ba đại mỹ nhân, tớ đợi các cậu nãy giờ rồi đó.”
Cả ba đã quen với kiểu nịnh nọt của Giang Mạt Ly, nên cũng chẳng buồn để tâm.
“Giang Mạt Ly, cậu còn dám đến hả? Chuyện hôm qua tớ còn chưa tính sổ với cậu đấy!” Lục Đình Đình gắt lên.
Giang Mạt Ly cười híp mắt: “Đình Đình đại mỹ nữ, đừng giận nữa mà. Hôm qua tớ ra ngoài quên mang tiền, hôm nay đến là để xin lỗi mấy cậu đây. Nè, hôm nay tớ có đem tiền, nhìn đi, hẳn là 5 tệ nhé!”
Thấy Giang Mạt Ly có tiền, ba cô nàng mới chịu theo cô vào một tiệm chè ven đường.
Trong tiệm, ngoài các loại nước giải khát như nước ngọt, còn bán cả mè đen xay, chè đậu xanh, bánh trứng và các món tráng miệng khác.
Lục Đình Đình cùng hai người bạn chẳng khách sáo gì, gọi cả một bàn đầy đồ ăn thức uống.
Ngô Mỹ Hà trêu chọc: “Bọn tôi gọi nhiều thế, cô không tiếc tiền đấy chứ?”
Giang Mạt Ly thầm nghĩ: Cái này đã là gì, đợi bản cô nương hoàn thành nhiệm vụ, lấy được một tỷ tiền thưởng, đổi ra tiền mặt đủ chôn sống ba đứa tụi bây!
“Các cô cứ ăn thoải mái, không đủ thì gọi thêm.”
Ba người Lục Đình Đình không phải ngốc.
“Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.”
“Nói đi, lần này lại muốn nhờ gì bọn tôi?”
Giang Mạt Ly giơ ngón cái về phía Lục Đình Đình: “Quả không hổ danh tiểu thư danh môn, ánh mắt tinh tường thật đấy.”
“Thôi đi, có gì thì nói thẳng!”
“Được, vậy tôi nói luôn, Đình Đình, với gia thế của cô, giúp tôi kiếm một công việc chắc chẳng phải chuyện khó. Đổi lại, lương hàng tháng của tôi sẽ chia làm bốn phần, mỗi người một phần, được chứ?”
Lục Đình Đình liếc nhìn Ngô Mỹ Hà và Tống Khả, bực bội nói: “Công việc là tôi sắp xếp, bọn họ dựa vào đâu mà được chia phần?”
Giang Mạt Ly điềm nhiên đáp: “Thứ nhất, tôi là người làm việc vất vả như trâu như ngựa, ăn một phần coi như hợp lý, đúng không? Thứ hai, chuyện này mà lộ ra, cô và tôi đều bị vạ lây. Dùng tiền mua chuộc hai người họ để giữ kín chuyện, chẳng phải cũng hợp lý sao?”
Ngô Mỹ Hà và Tống Khả gật đầu lia lịa.
Tiền từ trên trời rơi xuống, không lấy thì đúng là ngốc.
Lục Đình Đình tức tối nói: “Cô bị heo gặm não à? Việc thế này mà không biết kéo tôi ra nói riêng?”
Ý cô ta là, nếu không để Ngô Mỹ Hà và Tống Khả biết, thì đâu cần tốn tiền bịt miệng.
“Ờ ha, sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ!”
Giang Mạt Ly cười gượng một tiếng, rồi quay sang nói với Ngô Mỹ Hà và Tống Khả: “Cầm tiền mà không làm gì, ai mà vui được chứ. Cho nên hai cô cũng phải giúp sức, không thể để một mình Đình Đình gánh việc.”
Ngô Mỹ Hà và Tống Khả đồng ý ngay.
Giang Mạt Ly cười như con hồ ly vừa ăn trộm được trái cây.
Tiền bạc vốn không phải thứ cô cần, thứ cô muốn chỉ là một công việc.
Có công việc thì sẽ không phải về nông thôn.
Còn mấy đồng lương lặt vặt kiếm được từ công việc, so với một tỷ tiền thưởng thì chẳng đáng là gì.