Cưới Nhầm Quân Nhân, Bị Đại Ca Cấm Dục Cưng Chiều Đến Nghiện

Chương 16:

Trước Sau

break

Khi đám đông tản ra, Trương Gia Minh người mà vừa mới chuồn đi vì viện cớ đau bụng cũng đã quay lại bên cạnh Lục Trình.

“Thủ trưởng, Giang Mạt Ly có đồng ý hủy hôn không ạ?”

Lục Trình vỗ vai anh, ánh mắt khó đoán: “Yên tâm, tôi đã giải quyết rồi.”

Trương Gia Minh thở phào nhẹ nhõm.

“Tốt quá, thủ trưởng, từ nay về sau anh chính là ân nhân tái sinh của tôi.”

Lục Trình không đáp mà hỏi ngược lại.

“Cậu định cưới chị kế của cô ấy đúng không? Đã tính được ngày nào đến nhà dạm hỏi chưa?”

“Chắc trong hai ngày tới, thủ trưởng, phiền anh đi cùng tôi thêm chuyến nữa, làm người chứng giùm tôi.”

“Không thành vấn đề, nhưng hai ngày tới tôi có việc quan trọng phải giải quyết, để ba ngày nữa đi.”

“Vâng, được ạ.”

...

Giang Bằng vừa chạy chưa được bao xa đã bị một người đàn ông mặc quân phục chặn đường.

“Cậu em, làm phiền cậu đi cùng tôi một lát, có chuyện muốn hỏi riêng.”

Tưởng Tiểu Quang được giao nhiệm vụ đến truyền lời cho Lục Trình.

Kết quả vừa xuống xe đã thấy Lục Trình đưa cho Giang Bằng mười tệ.

Lục Trình tuy không phải kiểu keo kiệt tuyệt đối, nhưng cũng không phải ai muốn lợi dụng là được. Nhìn cảnh đó, trực giác khiến Tưởng Tiểu Quang cảm thấy có điều bất thường, liền chờ Giang Bằng đến gần để chặn lại.

Thấy Tưởng Tiểu Quang ăn mặc như người trong quân đội, Giang Bằng cũng giữ thái độ khá lễ phép.

“Anh có chuyện gì sao?”

Tưởng Tiểu Quang móc ra một điếu thuốc.

“Hút một điếu chứ?”

Mắt Giang Bằng lập tức sáng lên.

Hoa mẫu đơn, đây là thuốc lá của cán bộ.

Trong thời buổi hiện tại, thuốc lá rất khan hiếm, người dân bình thường muốn mua cũng không dễ, mà loại Hoa mẫu đơn lại càng là hàng cao cấp, thường chỉ dành cho cán bộ và lãnh đạo, vì thế còn được gọi là “thuốc cán bộ”.

Giang Bằng nhận lấy điếu thuốc, kẹp lên tai, từ chối lời đề nghị châm lửa của Tưởng Tiểu Quang.

Khó lắm mới có được một điếu thuốc xịn, đương nhiên phải mang về khoe với đám bạn rồi.

“Cậu em họ gì vậy?”

“Tôi họ Giang.”

“Trùng hợp thật, tôi họ Tưởng.”

“Anh Tưởng, có chuyện gì thì anh cứ nói thẳng, dù sao tôi cũng chưa chắc giúp được.”

Tưởng Tiểu Quang bật cười trước cách nói khéo léo của cậu.

“Tôi chỉ muốn hỏi chút chuyện, cậu có quen tam thiếu nhà chúng tôi không?”

“Ai cơ?”

Nhìn biểu cảm ngơ ngác của Giang Bằng, Tưởng Tiểu Quang nhận ra cậu thật sự không biết Lục Trình là ai, liền thản nhiên chuyển đề tài.

“Không có gì đâu, chắc tôi nhận nhầm người. Này cậu Giang, nhìn cậu cũng đến tuổi đi nghĩa vụ rồi nhỉ, đăng ký nhập ngũ chưa?”

Nhắc đến chuyện tòng quân, lưng Giang Bằng lập tức thẳng tắp.

Thời buổi này, đã là đàn ông thì ai chẳng muốn được vào quân ngũ. Nhưng muốn vào không dễ chút nào.

Vậy mà cậu lại trúng tuyển rồi.

“Đăng ký rồi, tháng sau tôi nhập ngũ!”

“Hèn gì tôi vừa nhìn đã thấy thân quen, hóa ra là đồng chí trong ngành.”

Hai người đang nói chuyện rôm rả thì Giang Bằng bỗng cảm thấy ai đó vỗ nhẹ hai cái lên vai mình, cậu quay đầu lại, lập tức muốn quay xe chuồn lẹ.

Nhưng phía trước bị Tưởng Tiểu Quang chặn lại, phía sau lại có Lục Trình cản đường, Giang Bằng căn bản không trốn được.

“Hì hì, anh rể ạ!”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc