Cưới Nhầm Quân Nhân, Bị Đại Ca Cấm Dục Cưng Chiều Đến Nghiện

Chương 17:

Trước Sau

break

“Khụ khụ!”

Tưởng Tiểu Quang suýt sặc vì tiếng gọi “anh rể” này của Giang Bằng.

Sau khi bị Lục Trình liếc mắt một cái, Tưởng Tiểu Quang im lặng lùi lại hai bước, âm thầm vểnh tai hóng chuyện.

“Anh rể, khí chất của anh nhìn một cái là biết người làm lãnh đạo rồi. Cho nên, tiền anh đã đưa ra thì không thể đòi lại nữa đúng không?”

Đúng là anh em ruột, giống nhau ở chỗ ham tiền.

Chuyện này thì dễ giải quyết.

“Tôi đã nói với chị cậu rồi, ba ngày nữa tôi sẽ tới nhà dạm hỏi, lúc đó không thiếu phần của cậu, bao lì xì to chắc chắn có. Vậy nên, trước mặt chị cậu cậu biết phải nói gì rồi chứ?”

Giang Bằng lắc đầu nguầy nguậy như trống bỏi.

“Không biết.”

“…Vậy thì cậu đừng nói gì hết, nói nhiều sai nhiều, không nói thì không sai.”

“Ồ.”

“Về đi.”

“Vâng.”

Giang Bằng vừa quay người bước đi được mấy bước, lại không yên tâm nên quay lại.

“Này, rốt cuộc anh là ai thế?”

“Tôi họ Lục, tên Lục Trình, là lãnh đạo của Trương Gia Minh.”

Giang Bằng: !!!

“Lãnh đạo, chuyện của anh Gia Minh với chị tôi…”

“Tôi biết hết rồi.”

“Thế bên phía anh Gia Minh…”

“Tôi sẽ xử lý.”

Nghe vậy, Giang Bằng mới yên tâm quay người rời đi.

Đợi cậu ta đi khuất, Lục Trình quay sang hỏi Tưởng Tiểu Quang.

“Sao cậu lại ở đây?”

“Thủ trưởng gọi ngài về nhà gấp, có việc quan trọng.”

Lục Trình khẽ cười lạnh, ánh mắt liếc về chiếc xe jeep đỗ gần đó.

“Đúng lúc tôi cũng có chuyện cần giải quyết, trước tiên chở tôi đến Phòng Chính trị.”

Tưởng Tiểu Quang đứng nghiêm.

“Rõ!”

...

Rời khỏi tầm mắt của Lục Trình, Giang Mạt Ly nhìn quanh một lượt không thấy bóng dáng Giang Bằng, liền một mình đi về phía trạm xe, định quay về nhà.

Cô cũng muốn lang thang thêm một lát, nhưng tiếc là túi tiền trống rỗng, thà về nhà ngủ bù cho khỏe.

“Giang Mạt Ly!”

Vừa đi được mấy bước, bên kia đường bỗng có người gọi tên cô.

Giang Mạt Ly nhìn sang, nhận ra ba cô gái trẻ đang gọi mình là Lục Đình Đình, Ngô Mỹ Hà và Tống Khả.

Cả ba đều là con gái nhà giàu, gia cảnh không tầm thường.

Trong số đó, Lục Đình Đình có xuất thân hiển hách nhất, là người đứng đầu nhóm.

Đừng hiểu lầm, nguyên chủ vốn không đủ thân phận để kết bạn với những cô gái như vậy. Cô chỉ là người chủ động bám lấy, nịnh nọt để được sai bảo, đúng kiểu tay sai tận tụy.

Giang Mạt Ly không hề vội vã, thong thả băng qua đường.

“Giang Mạt Ly, tai cô điếc à? Tôi gọi cô nãy giờ, đến khản cả cổ rồi!”

Chuyện này dễ thôi.

Giang Mạt Ly chỉ tay về phía tiệm tạp hóa sau lưng ba người kia.

“Đi thôi, tôi mời các cậu uống nước ngọt.”

Ba cô gái trừng mắt nhìn cô như thể thấy ma.

Giang Mạt Ly xưa nay toàn mặt dày đeo bám họ để ăn chực uống ké, hôm nay lại hào phóng mời khách?

Dù ba người đều xuất thân giàu có, vốn chẳng thèm ngó tới mấy thứ bình dân như nước ngọt.

Nhưng nghĩ bụng không uống thì phí, lần đầu Giang Mạt Ly mời khách mà, nên cả ba vẫn đi theo cô bước vào tiệm tạp hóa.

“Bác ơi, cho cháu bốn chai nước ngọt, phải có đá nhé!”

Ông chủ tiệm lôi bốn chai nước ngọt từ thùng nước đá ra, thấy Giang Mạt Ly chưa móc tiền liền nhắc.

“Năm xu một chai, bốn chai là hai hào, mang đi thì phải đặt cọc thêm một hào nữa.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc