Chuyện xảy ra đột ngột, lúc mọi người kịp phản ứng, Chúc Như Sương đã mất đi ý thức, ngã xuống trong vũng máu.
Tống Huyền Cơ gặp nguy không loạn, kịp thời dùng linh lực phong bế mạch máu cho Chúc Như Sương, miễn cưỡng thay hắn giữ lại một hơi thở.
Việc này khiến cho các thầy trò ở đây không ai không sợ hãi biến sắc, rất nhanh đã kinh động đến Nghi Ách Chân Quân đang tạm thời quản lý công việc của đạo viện Vô Tình. Nghi Ách Chân Quân tự mình đưa Chúc Như Sương về đạo viện Thái Thiện, sau đó Chúc Như Sương bặt vô âm tín.
Trong lúc nhất thời, trên dưới Thái Hoa Tông lòng người bàng hoàng, mọi người bàn tán xôn xao.
Bắc Trạc Thiên Quyền là thần khí cỡ nào, Chúc Như Sương bị một kiếm xuyên xương, đừng nói có thể giữ được tính mạng hay không, ba hồn bảy vía e là đều phải chịu tổn thương không thể nào cứu vãn.
Bắc Trạc Thiên Quyền mất khống chế gây thương tích, Hạ Lan Hi thân là chủ nhân của kiếm đương nhiên không thể trốn tránh trách nhiệm. Nghi Ách Chân Quân hạ lệnh một tiếng, giam Hạ Lan Hi vào phòng trừng phạt, Bắc Trạc Thiên Quyền cũng bị mấy vị Viện trưởng tạm thời phong ấn.
Chúc Như Sương gặp tai họa bất ngờ, người đau lòng nhất không ai qua được Trưởng Tôn Kinh Lược đã rễ tình cắm với hắn, khổ sở theo đuổi hắn nhiều tháng trời.
Nghe đồn, Trưởng Tôn Kinh Lược một tấc cũng không rời canh giữ ở cửa đạo viện Thái Thiện trong cơn mưa tầm tã, đường đường là nam nhi tám thước mà gấp đến độ mắt cũng đỏ hoe, cứ mở miệng là một câu “Trưởng Tôn Sách cầu xin Chân Quân cứu mạng Chúc Vân”.
Đau, quả nhiên là đau.
Đêm khuya, trong phòng trừng phạt vốn nên đưa tay không thấy năm ngón lại sáng lên đèn đuốc.
Trong phòng trừng phạt không có vật gì, muốn ngồi cũng chỉ có thể ngồi dưới đất. Thượng Quan Thận nhìn thiếu niên mảnh khảnh thon gầy ôm đầu gối ngồi co ro trong góc, giống như một lão phụ thân không khỏi đau lòng: "Thời Vũ, ngươi yên tâm, mọi chuyện đều tiến hành rất thuận lợi. Ta đã báo toàn bộ kế hoạch với Viện trưởng, tuy rằng Viện trưởng trách mắng chúng ta tự chủ trương, nhưng vẫn đồng ý phối hợp với kế hoạch. Ngươi cứ ở đây một hai ngày, chờ thời cơ chín muồi. Ta nghĩ, hẳn là không cần chờ lâu đâu."
Thượng Quan Thận nói xong, quay đầu nhìn về phía Tống Huyền Cơ: "Phải không, Huyền Cơ?"
Hạ Lan Hi bị giam một mình trong phòng trừng phạt tối tăm, một sư huynh ngoại viện như hắn nhìn cũng phải động lòng trắc ẩn, Tống Huyền Cơ lại thờ ơ, chỉ thản nhiên "Ừm" một tiếng cho có lệ.
Hạ Lan Hi không cảm thấy bản thân bị giam trong phòng trừng phạt có gì đáng thương, sở dĩ y ôm đầu gối ngồi trong góc chỉ là vì tư thế này tương đối thoải mái mà thôi. Hiện tại y đang quan tâm đến một chuyện khác: "Trưởng Tôn Sách khóc thật sao?"
Thượng Quan Thận cười giải thích: "Là Quan Ninh hóa trang cho hắn đấy."
Hạ Lan Hi cười không ngừng: "Lát nữa huynh nhớ dặn Bạch Quan Ninh, râu ria cũng không thể thiếu đâu nhé."
Ba người nói chuyện một lúc, mắt thấy sắp đến giờ giới nghiêm, Hạ Lan Hi bèn bảo Tống Huyền Cơ và Thượng Quan Thận về sớm.
Trước khi đi, Tống Huyền Cơ gần như im lặng suốt buổi bỗng đưa cho Hạ Lan Hi một vật: "Ngủ thì dùng nó."
Hạ Lan Hi nhận lấy xem xét, thì ra là pháp khí đạo Hợp Hoan mà y và Tống Huyền Cơ đã từng thử qua – Kén Xuân Tình.
Thượng Quan Thận: "Đây là vật gì?"
Tống Huyền Cơ: "Pháp khí."
Thượng Quan Thận: "Ta biết là pháp khí, ta đang hỏi nó là pháp khí gì."
Không đợi Tống Huyền Cơ mở miệng, Hạ Lan Hi đã nói: "Nó gọi là Kén Xuân Tình, có thể dùng làm giường ngủ."
Vốn dĩ y định ngồi thiền suốt đêm, không ngờ giờ lại có giường mềm, Hạ Lan Hi cười đến hệt như vừa nghe tin Trưởng Tôn Sách hóa trang giả khóc: "Đa tạ Tống Tầm!"
Thượng Quan Thận cười nói: "Thì ra trên đời lại có thứ tiện lợi như vậy, xem ra tối nay Thời Vũ có thể ngủ ngon rồi. Huyền Cơ, chúng ta đi thôi?"
Nụ cười trên khóe miệng Hạ Lan Hi nhạt đi một chút, y chống cằm lên đầu gối, giọng điệu vẫn ung dung như cũ: "Đi đi, có tin gì thì báo ta ngay nhé."
Thượng Quan Thận và Tống Huyền Cơ đi đến cửa phòng trừng phạt, đang định hỏi tác dụng cụ thể của Kén Xuân Tình thì phía sau bỗng nhiên truyền đến một tràn âm thanh xẹt xẹt. Tơ tằm không biết từ đâu xuất hiện quấn quanh hông Tống Huyền Cơ, kéo hắn trở lại Kén Xuân Tình.
Thượng Quan Thận như lâm đại địch: "Kén Xuân Tình?!"
Kén Xuân Tình là pháp khí của Tống Huyền Cơ, tất nhiên là vô hại. Vả lại lúc nãy tơ tằm ‘cưỡng ép’ kéo Tống Huyền Cơ về, hắn dường như cũng không hề phản kháng, bằng không đã triệu hồi Vong Xuyên Tam Đồ vung hai nhát rồi.
Nghĩ thông suốt điểm này, Thượng Quan Thận nhìn Kén Xuân Tình đang được bọc kín mít, chân tay luống cuống, muốn nói lại thôi.
Cuối cùng, sau khi dùng phù Truyền Âm hỏi Bạch Quan Ninh công hiệu của Kén Xuân Tình, Thượng Quan đại sư huynh liền vội vàng rời đi không ngoảnh lại.
Hạ Lan Hi lại ngồi trong Kén Xuân Tình mềm mại lần nữa, trong đôi mắt sáng ngời in bóng hình lạnh lùng như ngọc của Tống Huyền Cơ: "Sao ngươi lại bị nhốt vào đây?"
Ánh mắt lạnh lùng của Tống Huyền Cơ nhìn thẳng vào y: "Hỏi ngươi đấy."
Tim của Hạ Lan Hi giống như nở hoa, nhưng ngoài miệng vẫn cố tỏ ra thản nhiên: "Không còn cách nào khác, pháp khí của Viện trưởng không thể bị tổn hại, đành làm phiền Tống đạo hữu ngủ cùng ta một đêm vậy."
"Ừ." Tống Huyền Cơ dừng một chút, lại nói: "Đừng có làm nũng."
Hạ Lan Hi thất vọng "À" một tiếng, nhưng nghĩ lại, đêm nay chắc chắn còn nhiều việc phải làm. Đại cục quan trọng, y không nên làm nũng với Tống Huyền Cơ lúc này.
"Ta biết rồi, ta không làm nũng đâu." Hạ Lan Hi bò trên tơ tằm hai bước, dừng lại trước mặt Tống Huyền Cơ, lễ phép hỏi: "Tống Tầm, ngươi có mang theo gối không?"
Hai người đứng quá gần, Tống Huyền Cơ không thể nhìn thẳng vào Hạ Lan Hi, chỉ có thể cúi đầu nhìn y: "Không."
Hạ Lan Hi: "Nhưng ta không có gối đầu sẽ không ngủ ngon."
Lần trước bị nhốt trong Kén Xuân Tình, y có thể gối đầu lên đùi Tống Huyền Cơ, nhưng hôm nay Tống Huyền Cơ không cho y làm nũng... Hay là thôi vậy, y ngồi thiền là được.
Tống Huyền Cơ trầm ngâm một lát, quyết định nhượng bộ: "Chọn một chỗ đi."
Hạ Lan Hi: "Hả?"
Tống Huyền Cơ: "Chọn một chỗ trên người ta, làm gối đầu."
Hạ Lan Hi: "!!!"
Tống Huyền Cơ đã nói vậy rồi, Hạ Lan Hi cũng không khách sáo nữa. Y đánh giá Tống Huyền Cơ từ trên xuống dưới một lượt, nói: "Tống đạo hữu, ngươi nằm xuống trước đi, được không?"
Tống Huyền Cơ khẽ gật đầu, nằm xuống trên tơ tằm. Tư thế nằm của hắn cực kỳ đoan chính, hai tay đặt ngay ngắn ở hai bên người.
Hạ Lan Hi ôm lấy tay trái của Tống Huyền Cơ, vẻ mặt mong chờ hỏi: "Ta muốn chọn chỗ này, được không?"
Tống Huyền Cơ: "Tùy ngươi."
Hạ Lan Hi len lén cười trộm. Y đổi cánh tay Tống Huyền Cơ thành tư thế đặt ngang, sau đó điều chỉnh tư thế của mình, chậm rãi nằm xuống, gối đầu lên cánh tay Tống Huyền Cơ: "Làm phiền rồi."
…
Khi mở mắt ra lần nữa, Hạ Lan Hi phát hiện mình đã biến trở về hình dạng linh thể, cùng Tống Huyền Cơ cũng đang ở trạng thái linh thể, một trái một phải, bay lơ lửng trên vai Trưởng Tôn Sách.
Bóng đêm quen thuộc, giảng đường với đầy những đệ tử không mặt, cùng với khuôn mặt duy nhất rõ ràng—— bọn họ đã trở lại lớp học của đạo viện thứ mười ba.
Tốc độ Quỷ Thập Tam tìm đến còn nhanh hơn dự kiến của Hạ Lan Hi, có lẽ gã đã biết được chuyện Chúc Như Sương bị Bắc Trạc Thiên Quyền làm hại từ các đệ tử của đạo viện thứ mười ba.
Đêm nay là thời khắc mấu chốt để thu lưới, Hạ Lan Hi không chút do dự, lập tức đọc câu ám hiệu đã hẹn trước với Trưởng Tôn Sách: "Chúc Vân không cho ngươi hôn, còn tát ngươi một cái."
Trưởng Tôn Sách không biết mình đang ở trong mộng cảnh, trong mắt nhanh chóng lóe lên một tia sáng, khàn giọng nói: "... Là ngươi."
Quỷ Thập Tam ngồi trên bục giảng, ung dung nhìn thiếu niên tóc ngắn bị mưa xối ướt sũng, chật vật không chịu nổi, khẽ chậc một tiếng, nói: "Sao lại biến thành bộ dạng này rồi?"
"Là ấn Bỉ Ngạn của ngươi!" Hai mắt Trưởng Tôn Sách đỏ ngầu, hai tay siết chặt, giống như một con thú hoang bị dồn ép đến đường cùng: "Là ngươi đã để lại ấn Bỉ Ngạ trên người Chúc Vân, khiến cho hắn bị Bắc Trạc Thiên Quyền đánh trọng thương!"
"Phải, là ta đấy." Quỷ Thập Tam mỉm cười, "Vậy ngươi muốn thế nào?"
Trưởng Tôn Sách triệu hồi Đổ Thanh Thiên, hóa thành một thanh trường kiếm khổng lồ, gầm lên: "Ta muốn ngươi chết cùng Chúc Vân!"
Trưởng Tôn Sách rống lên một tiếng đầy uy lực, âm thanh vang dội đến mức suýt chút nữa đã thổi bay linh thể của Hạ Lan Hi. Trước đó y còn lo lắng Trưởng Tôn Sách không thể đảm đương nổi trọng trách này, bây giờ xem ra... Đáng tiếc là Thái Hoa Tông không có đạo viện nào chuyên tu luyện kỹ năng diễn xuất.
Đối mặt với uy hiếp của Trưởng Tôn Sách, Quỷ Thập Tam chỉ lười biếng nhướng mắt: "Chết cùng? Chúc Vân chưa chắc đã chết, ngươi nói vậy là quá sớm rồi."
Trưởng Tôn Sách sững người: "Ngươi có ý gì? Ngươi có cách cứu Chúc Vân?"
"Ta đã nói rồi, ta có thể giúp ngươi đạt được mọi điều mình muốn." Quỷ Thập Tam cười như không cười nói: "Bây giờ, ngươi có muốn làm giao dịch với ta không?"
Trưởng Tôn Sách như người chết đuối vớ được cọc, kích động không thôi: "Chỉ cần ngươi cứu Chúc Vân, ta đồng ý làm bất cứ điều gì!"
Quỷ Thập Tam nhướn mày: "Bất cứ điều gì?"
"Bất cứ điều gì..." Trưởng Tôn Sách lẩm bẩm: "Chỉ cần Chúc Vân bình an..."
Quỷ Thập Tam nở nụ cười khó hiểu, trong mắt lóe lên tia sáng hưng phấn: "Vậy, ta muốn ngươi đến một nơi."
Trưởng Tôn Sách: "Nơi nào?"
Quỷ Thập Tam: "Di tích Hậu Hải, đạo viện Vạn Thú."
…
Một tia chớp xé toạc màn đêm, tiếng sấm mùa hè vang dội bên tai. Mặt biển Hậu Hải nổi gió gào thét, mưa như trút nước, thế nhưng trong phòng trừng phạt vẫn yên tĩnh đến lạ thường.
Giờ phút này, căn phòng dùng để giam giữ và trừng phạt đệ tử phạm lỗi lại giống như một thế giới hoàn toàn tách biệt với bên ngoài. Hạ Lan Hi tỉnh giấc trong lòng Tống Huyền Cơ, còn chưa kịp nói với hắn hai câu, cánh cửa duy nhất của phòng trừng phạt đã bị đẩy ra.
Thượng Quan Thận chạy từ ngoài vào, người ướt sũng, tóc tai nhỏ nước. Hắn vội vàng đến mức quên cả dùng thuật tránh nước, thở hổn hển nói: "Thời Vũ, Huyền Cơ —— Thành công rồi!"
Hạ Lan Hi chậm rãi ngồi dậy, cả người vẫn còn mang theo dáng vẻ mơ màng như chưa tỉnh hẳn.
Cánh cửa phòng trừng phạt vừa mở ra, tiếng mưa gió bên ngoài lập tức ùa vào. Giây phút ấy, y bỗng có cảm giác khó phân biệt được đâu là mộng, đâu là thực.
"Vừa rồi Trưởng Tôn Kinh Lược truyền âm cho ta, hắn đang trên đường đến Hậu Hải." Thượng Quan Thận thở dập, nói tiếp: "Viện trưởng đã phái các vị trưởng lão và đệ tử cấp cao mai phục ở di tích Hậu Hải rồi, quyết phải tiêu diệt Quỷ Thập Tam và đám thuộc hạ của gã!"
Hạ Lan Hi như có điều suy nghĩ: "Ồ..."
Thượng Quan Thận đứng ngược sáng, vẻ mặt sốt ruột: "Ta cũng phải đến di tích Hậu Hải ngay, hai người các ngươi có muốn đi cùng không?"
Hạ Lan Hi đã tỉnh táo hơn một chút, nhưng giọng nói vẫn có chút do dự: "Đi thì chắc chắn là phải đi, nhưng mà..."
Thượng Quan Thận thấy vậy bèn hỏi: "Sao thế?"
Hạ Lan Hi không biết phải diễn tả cảm giác kỳ lạ trong lòng như thế nào, chỉ đành buông tay nói: "Có phải mọi chuyện diễn ra quá suôn sẻ rồi không?"
Thượng Quan Thận khó hiểu: "Suôn sẻ chẳng phải tốt sao?"
Tống Huyền Cơ thản nhiên nói: "Chưa chắc."
Hạ Lan Hi: "Ta luôn cảm thấy Quỷ Thập Tam không phải người dễ dàng mắc bẫy như vậy. Chúng ta đang tương kế tựu kế, biết đâu gã cũng đang dùng kế tương tự thì sao?"
Thượng Quan Thận nghe vậy, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Trong di tích Hậu Hải có các vị Viện trưởng và trưởng lão tọa trấn, cho dù Quỷ Thập Tam có chuẩn bị trước thì đã sao?"
"Cũng đúng." Hạ Lan Hi gạt bỏ những suy nghĩ lung tung trong đầu, cố gắng giữ vững tinh thần: "Vậy chúng ta xuất phát thôi!"
"Khoan đã." Tuy sốt ruột nhưng Thượng Quan Thận vẫn nhớ rõ những việc quan trọng: "Di tích Hậu Hải chính là đạo viện Vạn Thú trước kia. Vạn vật đều có linh tính, linh thú ở Hậu Hải đối với đệ tử đạo viện Vạn Thú vô cùng thân thiện. Minh Hữu Chân Quân dặn chúng ta trước khi xuống biển nhớ thay y phục của đạo viện Vạn Thú, như vậy sẽ thuận tiện hơn trong việc hành động."
Hạ Lan Hi mở to hai mắt, một bên là chữ ‘không’, một bên là chữ ‘muốn’. Bởi vì theo y thấy, đồng phục của đạo viện Vạn Thú là xấu nhất Thái Hoa Tông, có một không hai.