Cùng Tu Vô Tình Đạo Thì Yêu Nhau Kiểu Gì?

Chương 46

Trước Sau

break

Đạo viện Vạn Thú, Hậu Hải.

Sấm chớp vang rền, mưa to như trút nước. Cuồng phong gào thét cuốn lên ngàn tầng sóng lớn, tựa như hung thú vô danh dưới đáy biển đang gào thét lao về phía bãi đá ngầm, há to cái miệng đầy máu, ý đồ muốn nuốt chửng cả đạo viện Vạn Thú.

Cơn bão này đến quá bất ngờ, cây cối bị thổi bật gốc rễ, ngã trái ngã phải, linh thú không kịp trở về hang ổ phải chạy trốn khắp nơi trên núi.

Một bé  chim phượng xanh huyễn sắc mới sinh không lâu, không may bị lạc mẹ, không thể nào chống đỡ nổi cơn mưa gió hung hãn này. Đôi cánh nhỏ bé bị gió mưa xé rách, sau một hồi cố gắng vùng vẫy, cuối cùng nó kiệt sức, tuyệt vọng rơi xuống đất.

Nhưng ngay khi bé  chim phượng xanh sắp chạm đất, một đôi tay ấm áp giấu trong chiếc mũ trùm kín đã nhẹ nhàng đỡ lấy nó. Đôi bàn tay rất ấm áp khô ráo, che chắn cho nó khỏi cơn bão tố, giống như đôi cánh của mẫu thân  chim phượng xanh mà nó hằng quen thuộc.

Bé  chim phượng xanh mơ màng mở mắt, nhìn thấy một thiếu niên mặc đồ đen, cao lớn thẳng tắp như cây tùng cây trúc giữa trời mưa bão.

Thiếu niên thi triển một đạo thuật tránh nước cho bé  chim phượng xanh, nói: "Đừng sợ, hãy bay đi."

Bé chim phượng xanh chớp chớp mắt, được thiếu niên cổ vũ, nó lại vỗ cánh bay lên. Lần này, mưa gió đã không còn cản trở được chú chim nhỏ bé, nó bay lên nhẹ nhàng như một chiếc lông vũ dưới bầu trời quang đãng, kiên định bay vào màn đêm đen kịt.

Thiếu niên dõi mắt nhìn theo chim phượng xanh, trong tiếng mưa rơi rào rặc, có người gọi tên hắn: "Chúc Vân?"

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Chúc Như Sương quay đầu lại, chỉ thấy Hạ Lan Hi, Tống Huyền Cơ và Thượng Quan Thận đang đứng sau lưng. Cả ba người đều mặc đồng phục của đạo viện Vạn Thú, nhìn qua... cũng coi như chỉnh tề.

Với tính cách của Chúc Như Sương, hắn sẽ chẳng bao giờ để ý đến cách ăn mặc của người khác, nhưng nhìn Hạ Lan Hi lạnh lùng mặc bộ đạo bào họa tiết da báo trông rất buồn cười, hắn không nhịn được bật cười thành tiếng.

Hạ Lan Hi lộ vẻ bất lực: "Có gì buồn cười chứ, ta sắp bị chính mình xấu chết rồi đây này."

Cũng may là lần này có Tống Huyền Cơ mặc cùng, nếu không y thà chết chứ không chịu mặc bộ đồ này.

Chúc Như Sương cố nhịn cười: "Xấu chỗ nào chứ? Ta thấy Thời Vũ và Huyền Cơ mặc rất đẹp mà."

Được khen, sắc mặt Hạ Lan Hi dịu đi đôi chút, nhưng rất nhanh lại cau mày vì một chuyện khác: "Sao ngươi lại đến đạo viện Vạn Thú? Ta đã nói với ngươi rồi, hiện tại ngươi phải ẩn náu thật kỹ, không thể để bất kỳ ai nhìn thấy."

"Ta đến đây rất cẩn thận, ngoại trừ các ngươi ra thì không gặp ai khác." Chúc Như Sương kiên nhẫn giải thích, "Trường Tôn Kinh lược truyền âm cho ta, nói rằng hắn sắp xuống biển. Chuyến đi này rất nguy hiểm, ta muốn đến tiễn hắn."

Hạ Lan Hi nghi hoặc: "Tiễn ai?"

Chúc Như Sương vội vàng sửa lời: "Tiễn các ngươi."

Cả bốn người đều mang theo phù tránh nước, nước mưa rơi xuống lớp kết giới vô hình, tạo thành những dòng nước chảy xuống.

Hạ Lan Hi nhìn xuyên qua màn mưa, bắt gặp ánh mắt lo lắng của Chúc Như Sương, không khỏi cảm thấy kỳ lạ: Sao Chúc Như Sương lại lo lắng cho Trường Tôn Sách đến vậy, thậm chí còn mạo hiểm ảnh hưởng đến đại cục mà đến đây tiễn hắn, điều này cũng không giống với những gì Chúc Như Sương thường làm.

Chưa kịp để Hạ Lan Hi hỏi rõ, Thượng Quan Thận đã vội vàng lên tiếng: "Bây giờ đang là thời khắc quan trọng, ngươi có lo lắng thế nào cũng không thể ở lại đây lâu được. Thời Vũ, Huyền Cơ, ta sẽ tự mình hộ tống Như Sương trở về, hai người các ngươi đi trước đi, chúng ta gặp nhau ở di tích Hậu Hải."

Sau khi hai người rời đi, Hạ Lan Hi và Tống Huyền Cơ cùng nhau đi đến Hậu Hải.

Bãi biển vắng tanh, không một bóng người, tất cả âm mưu và mai phục đều được giấu kín dưới đáy biển sâu. Dưới chân là bãi cát ẩm ướt, tiếng mưa rơi hòa cùng tiếng sóng biển vỗ vào bờ không ngừng vang vọng bên tai, như báo hiệu cho một kết thúc của một hành trình.

Hai người mặc đạo bào họa tiết da báo sóng vai đứng trước cơn gió biển, Hạ Lan Hi đột nhiên nảy ra một ý nghĩ: "Tống Tầm, hay là chúng ta nắm tay đi!"

Y và Tống Huyền Cơ đã từng song tu, từng ôm nhau, từng ngủ chung, nhưng lại chưa từng nắm tay.

Tống Huyền Cơ: "Ngươi sợ?"

Hạ Lan Hi khinh thường nói: "Chỉ chút sóng gió này, ta mà sợ sao?"

Tống Huyền Cơ: "Không sợ thì nắm tay làm gì?"

Hạ Lan Hi mặc kệ, trực tiếp nắm lấy tay Tống Huyền Cơ, oán giận nói: "Bảo ngươi nắm tay một cái mà ngươi nói lắm lời vậy, lúc trước song tu sao không thấy ngươi nói nhiều như thế?"

Tống Huyền Cơ cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm lấy tay mình, trầm ngâm một lúc, ngón tay khẽ động, nhẹ nhàng đan xen vào các kẽ tay của Hạ Lan Hi, sau đó nhắc nhở y lý do vì sao hắn ít nói lúc song tu: "Bởi vì ta đã bị dính thuật Định Thân."

Hạ Lan Hi cứng họng, quay sang hét lớn về phía cơn sóng: "Tống Tầm, ngươi biết ăn nói quá rồi—— Biết Nói Chân Quân!"

Cảm giác bị ba chữ của vị mỹ nhân cao lãnh này chặn họng khiến y vừa hận vừa yêu, muốn dừng cũng không được.

Con sóng ập tới, mười ngón tay hai người đan chặt lấy nhau, lòng bàn tay áp sát, cơ thể cùng với những lời chưa nói ra cùng chìm vào trong dòng nước biển mênh mông.

Càng xuống sâu, tiếng mưa gió càng nhỏ dần. Chỉ chìm xuống một lúc, Hạ Lan Hi đã cảm thấy bản thân như bước vào một thế giới yên tĩnh khác.

San hô đủ hình dạng, rong biển đung đưa, những viên đá phát sáng kỳ lạ, đàn cá bơi lội tung tăng như những mũi tên bắn ra… Trong số đó có không ít linh thú đã khai mở linh trí, tò mò hoặc cảnh giác nhìn về phía hai người.

Dọc đường đi, cảnh sắc không ngừng thay đổi, nhưng lại không hề có gì bất thường, không có Giao nhân phát cuồng, cũng không có hơi thở của Quỷ Thập Tam và ấn Bỉ Ngạn.

Hai người tiếp tục lặn xuống, linh thú nhìn thấy càng ngày càng kỳ quái, tỏa ra ánh sáng lấp lánh dưới đáy biển sâu thẳm. Địa hình đáy biển cũng khá giống với lục địa, có đồng bằng, núi non, hẻm núi. Hai người đi qua một khu rừng rậm rạp toàn là rong biển, nhìn thấy một tấm bia đá sừng sững nằm giữa lớp bùn cát.

Trên bia đá khắc hình vẽ đầu con báo, là huy hiệu của đạo viện Vạn Thú, phía dưới là câu đạo huấn: "Vạn vật đều có linh, chúng ta là một."

Hạ Lan Hi đứng trước tấm bia đá, nhìn những di tích đổ nát, hoang tàn bị nước biển bào mòn, trong đầu hiện lên khung cảnh náo nhiệt của đạo viện Vạn Thú mà y đã nhìn thấy cách đây không lâu.

Sau khi đạo viện Vạn Thú cũ chìm xuống đáy biển, tân đạo viện được xây dựng lại giống hệt như trước. Hậu Hải như một tấm gương chia đạo viện Vạn Thú thành hai phần, di tích này chính là hình ảnh phản chiếu của đạo viện Vạn Thú cách đây hàng nghìn năm.

Căn cứ vào vị trí của tấm bia đá, Hạ Lan Hi phán đoán y và Tống Huyền Cơ đang ở khu vực tiên xá của đạo viện Vạn Thú. Quả nhiên, đi thêm một đoạn, bọn họ nhìn thấy rất nhiều tiên xá được xây dựng san sát nhau.

Tiên xá của đạo viện Vạn Thú là loại phòng bốn người, rong biển mọc um tùm trong các khe nứt trên tường. Khi Hạ Lan Hi đi qua, những sợi rong biển mềm mại như những ngón tay thon dài lạnh lẽo lướt nhẹ qua người hắn.

Hai người kiểm tra vài căn tiên xá nhưng không phát hiện ra manh mối nào, cũng không biết những người khác đã đi đâu. Hạ Lan Hi đang định hỏi Tống Huyền Cơ xem tiếp theo nên làm gì thì bỗng nhiên cảm nhận được dòng nước có gì đó bất thường, dường như là từ bên ngoài tiên xá truyền đến.

Hạ Lan Hi bước ra khỏi tiên xá, nhìn thấy một ngọn "lửa" màu cam đang lao về phía bọn họ. Nhìn kỹ lại, thì ra là một con Diễm Vũ Cẩm Lý rất đẹp.

Diễm Vũ Cẩm Lý là một trong những linh thú được các đệ tử đạo viện Vạn Thú yêu thích nhất, không chỉ bởi vì chúng có vảy cá lấp lánh đẹp như lông vũ mà còn bởi vì người ta nói rằng chúng có thể mang đến may mắn cho chủ nhân. Con cá chép này có vẻ đã lớn tuổi, bơi có chút chậm chạp, trên vây cá có dòng chữ mờ mờ như ráng mây – Dư Thương Nghiễn.

Hạ Lan Hi nhớ cái tên này, là một vị sư huynh rất thảm của đạo viện Vạn Thú.

Con cá chép này dường như là đến cầu cứu, nó bơi một vòng trước mặt hai người, dùng vây chỉ về một hướng, ý bảo bọn họ đi theo nó.

Hạ Lan Hi và Tống Huyền Cơ lập tức đi theo. Diễm Vũ Cẩm Lý dẫn bọn họ đến cửa sau của khu tiên xá, chỉ thấy bốn đệ tử mặc đồng phục đạo viện Vạn Thú đang bị một đám giao nhân hung dữ bao vây tấn công. Bốn người đều đã bị thương, tình thế vô cùng nguy cấp.

Giao nhân mình người đuôi cá, thân thủ nhanh nhẹn, phần thân trên để trần có màu xanh đen, cơ bắp cuồn cuộn, thậm chí còn cường tráng hơn cả Trường Tôn Sách. Đuôi cá sắc bén như đao, quật mạnh trong nước, dường như có thể cắt đứt dòng chảy.

Số lượng giao nhân phải lên đến mấy chục con, vây bốn người kia trong một vòng xoáy nước. Bốn người phải dựa lưng vào nhau, chỉ có thể miễn cưỡng tránh né những nhát tấn công của đám giao nhân, đừng nói chi đến việc phản công.

Hạ Lan Hi nhìn kỹ, nhận ra bốn người kia chính là nhóm người thảm nhất của đạo viện Vạn Thú: Tiêu Vấn Hạc một ngày cho ăn bốn bữa, Dư Thương Nghiễn có cá chép sắp chết, Lộc Không Du khuynh gia bại sản, và Cố Anh Chiêu bị ép làm cha.

Diễm Vũ Cẩm Lý thấy chủ nhân gặp nạn, vội vàng kêu lên: "Xin các ngài, xin các ngài hãy cứu bọn họ!"

Hạ Lan Hi rút Tái Tinh Nguyệt ra khỏi vỏ, để lộ một đoạn thân kiếm sáng loáng.

Giao nhân dường như cảm nhận được điều gì đó, động tác bỗng khựng lại. Nhưng chưa kịp để chúng nhận ra nguy hiểm, trong vòng xoáy nước bao vay bốn người của đại viện Vạn Thú bỗng xuất hiện một vệt màu xanh nhạt– đó là màu của máu giao nhân.

Con giao nhân dẫn đầu hét lên một tiếng thảm thiết, nhưng Hạ Lan Hi không hiểu tiếng giao nhân. Chỉ thấy đuôi cá của nó đã bị một luồng kiếm khí sắc bén chém trúng, máu tươi màu xanh nhạt phun ra ào ạt, nhanh chóng hòa tan vào trong nước biển.

Cùng lúc đó, dòng nước biển tạo thành vòng xoáy cũng đóng băng, vỡ tan thành từng mảnh.

Tiêu Vấn Hạc nhìn thấy hai người họ thì như trút được gánh nặng: "Hạ Lan Thời Vũ và Tống Huyền Cơ? Đạo viện Vô Tình đến cứu chúng ta rồi!"

Mấy người của đạo viện Vạn Thú phản ứng rất nhanh, sau khi thoát khỏi vòng xoáy, mỗi người đều cầm kiếm lao vào tấn công đám giao nhân. Diễm Vũ Cẩm Lý cũng bơi đến bên cạnh chủ nhân, phun ra một ngọn lửa bất diệt, thiêu cháy tóc một con giao nhân.

Tình thế lập tức xoay chuyển, không cần Hạ Lan Hi và Tống Huyền Cơ ra tay, bốn người kia cũng có thể tự mình giải quyết được đám giao nhân này.

Giao nhân tuy hung hãn nhưng cũng biết nhìn tình thế. Thấy tình hình không ổn, chúng liền quay sang nói với mấy người Tiêu Vấn Hạc một tràng dài. Hạ Lan Hi không hiểu tiếng giao nhân, nhưng nhìn biểu cảm của chúng thì có thể đoán ra chúng đang xin tha.

Bốn người kia thương lượng một chút, nể tình trước kia từng có giao tình, quyết định tha cho đám giao nhân một con đường sống.

Hạ Lan Hi hỏi: "Sao các ngươi lại ở đây? Còn những người khác đâu?"

Hạ Lan Hi nghe Tiêu Vấn Hạc kể lại, bốn người bọn họ nhận lệnh của Minh Hữu Chân Quân đến đây canh giữ cửa sau tiên xá, không ngờ lại bị một đám Giao nhân phát cuồng tập kích, bị rơi vào bẫy rập dưới đáy biển, may mà có Diễm Vũ Cẩm Lý kịp thời đến báo tin, nếu không thì hậu quả khó mà lường được.

Dư Thương Nghiễn xoa đầu cá chép, nói: "Vất vả cho ngươi rồi, nghỉ ngơi một chút đi."

Hạ Lan Hi: "Ngươi có hỏi vì sao đám giao nhân kia lại phát điên không?"

Tiêu Vấn Hạc: "Hỏi rồi, bọn họ nói là chúng ta ra tay trước."

Cố Anh Chiêu: "Chúng dám đổi trắng thay đen! Đạo viện Vạn Thú chúng ta luôn có quan hệ tốt với linh thú biển sâu, sao lại vô cớ ra tay với bọn họ chứ?"

Lộc Không Du: "Các ngươi nghe nhầm rồi, đám giao nhân kia rõ ràng nói là đáy biển có quỷ."

Dư Thương Nghiễn: "Không phải, ta nghe thấy bọn họ nói là không có gì ăn nên muốn ăn thịt người."

Hạ Lan Hi nhìn bốn người, không biết nên tin ai: "Các ngươi chắc chắn là nghe thấy cùng một câu nói sao? Sao lại khác nhau nhiều thế?"

Tống Huyền Cơ trầm ngâm một lúc, hỏi: "Ai học 《Vạn Thú Ngữ》giỏi nhất?"

Lộc Không Du giơ tay: "Chính là kẻ bất tài này, ta là cấp Giáp(A), còn bọn họ đều là cấp Ất(B)."

Tống Huyền Cơ quay sang nói với Hạ Lan Hi: "Đáy biển có quỷ."

Bộ ba thảm nhất của đạo viện Vạn Thú: "..."

Hạ Lan Hi gật đầu: "Nói có lý, Lộc sư huynh, ngươi nói tiếp đi."

Lộc Không Du nói: "Giao nhân nói, gần đây thủy quỷ hoành hành, số lượng nhiều đến mức khó tin. Tốc giao nhân bị quấy nhiễu, tưởng là do chúng ta gây ra."

Tiêu Vấn Hạc kích động nói: "Ta đã nói là ta nghe không sai mà! Bọn họ đúng là có nói là chúng ta ra tay trước! Câu này mà để trong bài thi, ít nhất ta cũng được nửa số điểm."

Hạ Lan Hi hỏi: "Nhưng tại sao thủy quỷ lại hoành hành ở đáy biển?"

"Ngốc." Tống Huyền Cơ nói, "Hôm đó ở Tây Châu, Quỷ Thập Tam muốn cướp thứ gì trong lăng mộ của Phù Tự Tiên Quân?"

Hạ Lan Hi: "?"

Chữ "ngốc" rõ ràng là y dùng để mắng người khác, sao Tống Huyền Cơ lại tự tiện dùng như vậy. Nhưng Hạ Lan Hi đang lo lắng chuyện chính, không rảnh đôi co với hắn: "Thứ gì?"

Tống Huyền Cơ: "Quỷ Tướng Ngữ."

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc