Cùng Tu Vô Tình Đạo Thì Yêu Nhau Kiểu Gì?

Chương 44

Trước Sau

break

Mặc dù không thể xác định mục tiêu kế tiếp của Quỷ Thập Tam có phải đạo viện Vạn Thú hay không, nhưng Hạ Lan Hi vẫn chú ý tới đệ tử đạo Vạn Thú nhiều hơn bình thường rất nhiều.

Hiếm khi được nghỉ, Hạ Lan Hi uyển chuyển từ chối lời mời của Chúc Như Sương cùng đi Tàng Thư Các, sáng sớm đã kéo Tống Huyền Cơ tới đạo viện Vạn Thú.

Bầy linh thú nào có quan tâm hôm nay có phải ngày nghỉ hay không, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nên bay thì bay, nên nhảy thì nhảy. Đệ tử của đạo Vạn Thú lúc nào cũng phải trông nom đám tiểu tổ tông này, mỗi tháng hai ngày nghỉ có thể nói là thùng rỗng kêu to.

Vừa bước vào đạo viện Vạn Thú, Hạ Lan Hi có cảm giác như mình vừa bước vào một thế giới hoàn toàn trái ngược với đạo viện Vô Tình. Nếu đạo viện Vô Tình yên tĩnh bao nhiêu thì đạo viện Vạn Thú lại náo nhiệt bấy nhiêu, mà náo nhiệt đến mức nào thì e rằng bốn chữ "gà bay chó sủa" cũng khó mà hình dung nổi.

Hạ Lan Hi đi chưa được hai bước, trên đầu đã có thêm một sợi lông vũ của Thanh Loan Ảo Ảnh, vạt áo trắng muốt cũng bị cái đuôi to tướng của Cửu Vĩ Hồ quẹt qua dính đầy lông đỏ.

Tống Huyền Cơ thu hút sự chú ý của mấy tiểu linh miêu mới sinh không lâu. Đám tiểu linh miêu vừa đi theo sau Tống Huyền Cơ vừa nhảy nhót, nhưng vì e ngại hơi thở lạnh lẽo của hắn nên không dám tới quá gần, chỉ có thể trơ mắt nhìn chằm chằm vào cây trâm bằng vàng trên tóc hắn, cái đầu nhỏ lắc lư theo từng nhịp bước chân.

Ngoài các loại kỳ trân dị thú ra, đám đạo hữu của đạo Vạn Thú cũng rất đáng để ý.

Hai người vừa đi tới đã bị chủ nhân của tiểu linh miêu chặn lại hỏi có muốn nuôi một con linh miêu làm linh sủng hay không: "Nữ nhi ta sinh một lần được những sáu đứa, ta làm ông ngoại đã già yếu, thật sự là nuôi không xuể. Hai vị đạo hữu xem có thể thương tình mà nhận nuôi một hai đứa không! Lúc còn bé, chúng nó có thể giúp chủ nhân sưởi ấm giường, lớn lên có thể làm tọa kỵ. Nếu chẳng may hai vị gặp phải kẻ thù, chỉ cần tứ chi bị móng vuốt của chúng nó cào một cái là..."

Tiểu linh miêu đáng yêu như vậy, Hạ Lan Hi cũng có chút động lòng. Nhưng tiên xá chỉ có một chiếc giường đơn nhỏ xíu, y và Tống Huyền Cơ ngủ chung đã chật chội lắm rồi, thêm một con linh sủng nữa thì còn chật hơn. Hơn nữa, nói không chừng y và Tống Huyền Cơ sẽ còn cao lên nữa.

Quan trọng nhất là nhỡ đâu con linh miêu kia tranh giành cây trâm tua rua với y thì phải làm sao?

Đi thêm một đoạn, hai người lại nhìn thấy một con tiên hạc béo tròn như quả bóng, Hạ Lan Hi không khỏi hoài nghi không biết nó còn bay lên nổi nữa hay không. Còn thiếu niên đang vây quanh tiên hạc, tay bưng bát thức ăn, miệng không ngừng lẩm bẩm "Bảo bối ngoan, ăn thêm chút nữa đi, ngươi không có béo đâu mà" chính là Tiêu Vấn Hạc - người cùng lớp 《 Dị Thú Luận 》với bọn họ.

Tiên hạc của Tiêu Vấn Hạc đã tu luyện thành hình người, tuy vẫn giữ hình dạng của tiên hạc nhưng lại nói tiếng người như thường: "Ta không béo, ngươi không nhìn thấy bụng của đã tròn thành cái gì rồi sao! Ngươi tránh xa ta ra một chút!"

Xem ra Tiêu Vấn Hạc cũng thuộc dạng cầu mà không được, không biết Quỷ Thập Tam có chọn hắn làm vật hiến tế cho tượng thần của đạo Vạn Thú hay không? Khả nghi, thật sự rất khả nghi!

Tiêu Vấn Hạc vất vả lắm mới dỗ dành được tiên hạc chịu ăn, quay đầu lại thì nhìn thấy hai người của đạo Vô Tình đang lặng lẽ đứng sau lưng mình. Hạ Lan Hi còn dùng ánh mắt "Ngươi có gì đó sai sai" nhìn hắn chằm chằm khiến hắn sợ tới mức suýt tý nữa đánh rơi bát thức ăn trong tay: "Hai vị đạo hữu đạo Vô Tình, không biết hai vị có chuyện gì cần tìm ta?"

"Không có việc gì." Hạ Lan Hi nghiêm mặt nói: "Chỉ là nghe Trưởng Tôn sư huynh kể qua tình hình của ngươi, ta cảm thấy tâm trạng của ngươi có vẻ không tốt lắm."

Tiêu Vấn Hạc cười khổ nói: "Người tu đạo như chúng ta thì tâm trạng có thể tốt được đến mức nào?"

Hạ Lan Hi khó hiểu hỏi: "Ý ngươi là sao?"

Minh Hữu Chân Quân - Viện trưởng của đạo viện Vạn Thú là người độ lượng nhân từ, thấu hiểu nỗi khổ của đệ tử. Nếu thành tích khảo hạch của ngươi là Ất(B), chắc chắn lão nhân gia sẽ liều mạng tìm cách nâng lên thành Giáp(A) cho ngươi. Đã tu luyện dưới trướng vị Viện trưởng như vậy, đáng lẽ ra áp lực không nên lớn như thế mới phải.

Tiêu Vấn Hạc chỉ tay về phía một đệ tử có khuôn mặt u sầu, hai mắt đỏ hoe ở đằng xa nói: "Ngươi nhìn Dư Thương Lam kìa, con cá chép ngàn năm mà hắn nuôi dưỡng sắp chết vì tuổi già rồi. Hắn không muốn người tóc bạc tiễn cá xanh, cho nên bắt đầu nghiên cứu bí pháp nghịch thiên cải mệnh để đảo ngược sinh tử âm dương."

Hạ Lan Hi giật mình thốt lên: "Cái gì!" Xem ra tên này càng khả nghi hơn!

Tiêu Vấn Hạc lại nói: "Còn có Lộc Không Du nữa. Con linh lộc mà hắn tốn bao công sức nuôi dưỡng đã ăn mất bảo vật trấn phái của một vị sư huynh bên đạo viện Luật Lý. Vị sư huynh kia tuyên bố sẽ kiện hắn tới khuynh gia bại sản."

Hạ Lan Hi nhíu mày: "Hả?" Chờ chút, xem ra tên này cũng khả nghi nữa.

Tiêu Vấn Hạc lại nói tiếp: "Còn có Cố Anh Chiêu nữa. Hai năm trước, hắn bắt đầu song tu với linh thú của mình, nhưng không ngờ lại phát hiện ra linh thú của hắn đang mang thai con của kẻ khác. Xem ra, bốn người chúng ta là những kẻ thê thảm nhất đạo viện Vạn Thú rồi."

Hạ Lan Hi nghe xong thì không nói nên lời.

Không phải chứ? Chẳng lẽ tâm trạng của đám đệ tử đạo viện Vạn Thú đều bi đát như vậy sao? Hay là bởi vì ngày thường bọn họ đã quá thê thảm rồi nên Minh Hữu Chân Quân mới không nỡ lòng nào làm khó bọn họ trong chuyện khảo hạch nữa?

Trong lúc mấy người đang nói chuyện, tiên hạc của Tiêu Vấn Hạc cũng đã ăn hết bát thức ăn. Tiêu Vấn Hạc vui mừng khôn xiết, không ngừng khen ngợi: "Bảo bối của ta giỏi quá, đúng là giỏi nhất trên đời! Bảo bối ngoan, mau chào hai vị ca ca của đạo viện Vô Tình đi nào."

Hạ Lan Hi không muốn tiếp tục quấy rầy thời gian riêng tư của Tiêu Vấn Hạc và tiên hạc nữa, bèn định cùng Tống Huyền Cơ cáo từ. Không biết có phải vì bị tấm lòng vừa là cha, vừa là mẹ của Tiêu Vấn Hạc lây hay không mà trước khi đi, y buột miệng nói: "Tống Tầm, chúng ta cáo từ thôi."

Tống Huyền Cơ: "..."

Sau khi chia tay Tiêu Vấn Hạc, Hạ Lan Hi liền hỏi: "Tống Tầm, ngươi thấy trong số những người mà Tiêu Vấn Hạc vừa kể, có ai là đệ tử của 【Đạo viện thứ mười ba】 không?"

Tống Huyền Cơ đáp: "Bắc Trạc Thiên Quyền không có phản ứng gì."

Hạ Lan Hi lắc đầu: "Xem ra Quỷ Thập Tam sẽ không ban ấn Bỉ Ngạn cho mỗi đệ tử của 【Đạo viện thứ mười ba】. Có lẽ chỉ những kẻ sắp trở thành vật hiến tế cho tượng thần mới có ấn Bỉ Ngạn, ví dụ như Trương Ngộ Ngôn và Tạ Tử Mặc."

"Còn Bạch Quan Ninh, trên người hắn cũng không có ấn Bỉ Ngạn do Quỷ Thập Tam ban cho. Còn Chúc Như Sương, có lẽ là trường hợp ngoại lệ duy nhất."

Hai người vừa đi dạo, vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã đi tới bờ biển phía sau núi. Nơi này cách xa khu vực tiên xá của đám đệ tử đạo Vạn Thú nên yên tĩnh hơn hẳn.

Vì muốn tạo điều kiện tốt nhất cho linh thú sinh trưởng, đạo viện Vạn Thú không giống như tứ đại đạo viện quanh năm chỉ có một mùa, mà đất đai ở đây vô cùng màu mỡ, bốn mùa rõ rệt.

Bờ biển mùa hè đẹp tựa như một bức tranh rực rỡ sắc màu. Gió biển thổi nhẹ, mang theo hơi nước mặn mòi phả vào vạt áo và mái tóc của hai người. Hạ Lan Hi đi trước, tay mân mê một cây lau sậy vừa hái được bên đường, miệng ngâm nga giai điệu mà mình vừa sáng tác.

"Đạo Hợp Hoan gọi đạo lữ là 'bảo bối', đạo Vạn Thú gọi linh sủng là 'bảo bối'..." Hạ Lan Hi ngâm nga được một nửa thì đột nhiên quay phắt người lại, nhìn Tống Huyền Cơ nói: "Còn Tống Tầm ở đạo Vô Tình lại gọi ta là 'Hạ Lan Hi'!"

Tống Huyền Cơ: "..."

Hạ Lan Hi là loại người chỉ cần không chú ý nhìn đường là sẽ đâm đầu vào cây. Ngay lúc sắp sửa đâm đầu vào một thân cây to, một luồng gió mát lạnh thổi tới từ phía sau, nhẹ nhàng đỡ lấy eo hắn.

Hạ Lan Hi khẽ kêu lên một tiếng "A", sau đó thuận thế ngã vào lòng Tống Huyền Cơ.

Tống Huyền Cơ vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh nhạt như thể chuyện gì cũng không liên quan tới mình, cũng không thèm đưa tay ra đỡ lấy y, cứ như thể là do Hạ Lan Hi tự nguyện nhào vào lòng hắn vậy.

Tống Huyền Cơ cúi đầu, thản nhiên hỏi: "Chẳng lẽ ngươi không thích ta gọi ngươi là 'Hạ Lan Hi'?"

Hạ Lan Hi ấp úng đáp: "À..." Nghe không giống khẳng định, cũng chẳng giống phủ định.

Tống Huyền Cơ lại hỏi: "Vậy ngươi muốn đổi thành xưng hô khác?"

Hạ Lan Hi há miệng định nói, nhưng không hiểu sao hai gò má bỗng chốc đỏ bừng, lắp bắp một hồi lâu cũng không thốt nên lời, cuối cùng đành ngượng ngùng nuốt ngược câu nói vào trong bụng.

Tống Huyền Cơ thấy phản ứng khác thường của Hạ Lan Hi thì có chút khó hiểu: "Hửm? Ngươi muốn đổi thành xưng hô gì?"

Từ trước tới nay, Hạ Lan Hi luôn là người thẳng thắn, có gì nói đó, vậy mà hôm nay lại lần đầu tiên nếm trải cảm giác muốn nói lại thôi: "Ta không biết! Ta không biết!"

Nói xong, y liền chạy biến đi như một làn khói.

Tống Huyền Cơ nhìn theo bóng lưng của Hạ Lan Hi, lẩm bẩm: "Thật là khó hiểu..."

Hôm nay là ngày nghỉ, vậy mà bờ biển phía sau núi lại có rất đông đệ tử của đạo Vạn Thú tụ tập, người đứng đầu chính là Minh Hữu Chân Quân. Minh Hữu Chân Quân râu tóc bạc phơ, khuôn mặt hồng hào, đang nghiêm túc lắng nghe mấy vị đại đệ tử báo cáo.

Giữa một rừng đồng phục da báo của đạo Vạn Thú, bỗng xuất hiện một người mặc trường bào màu xanh da trời, trông vô cùng nổi bật - đó chính là Thượng Quan Thận.

Thượng Quan Thận đã ở cùng đám đệ tử đạo Vạn Thú cả ngày, nhìn hoa cả mắt, lúc này bỗng nhìn thấy hai bộ y phục trắng tinh liền cảm thấy tinh thần sảng khoái hẳn. Hắn lập tức phi thân tới chỗ hai người, hỏi: "Hai vị sư đệ tới đạo viện Vạn Thú làm gì vậy?"

"Bọn ta tới chơi." Hạ Lan Hi tò mò hỏi: "Thượng Quan sư huynh, biển Hậu Hải có chuyện gì xảy ra sao? Tại sao ngay cả Minh Hữu Chân Quân cũng phải đích thân tới đây?"

Thượng Quan Thận hạ giọng, đáp: "Không biết vì sao mà đám giao nhân ở biển đột nhiên nổi điên, tấn công những đệ tử xuống biển săn yêu thú, khiến cho rất nhiều người bị thương. Minh Hữu Chân Quân sợ các đệ tử khác hoang mang nên đang âm thầm điều tra chân tướng sự việc."

Hạ Lan Hi kinh ngạc nói: "Sao lại có chuyện này được? Không phải quan hệ giữa đạo viện Vạn Thú và giao nhân vẫn luôn rất tốt sao?"

Tống Huyền Cơ thản nhiên nói: "Chuyện cơ mật như vậy, tại sao huynh lại nói cho chúng ta biết?"

Thượng Quan Thận thở dài nói: "Bởi vì ta cảm thấy đây là một cơ hội tốt để dụ Quỷ Thập Tam xuất hiện. Hai vị sư đệ yên tâm, sau khi chuyện này kết thúc, ta sẽ tự mình đến gặp các vị Viện trưởng nhận lỗi tiết lộ bí mật."

Trong kế hoạch "dụ quỷ xuất động" của sáu người, di tích đạo viện Vạn Thú ở đáy biển sau núi chính là địa điểm thích hợp nhất để giăng lưới.

Hiện tại, đáy biển chính là nơi được canh phòng cẩn mật nhất đạo viện Vạn Thú. Một khi phát hiện nơi này có nhiều điểm khác thường như vậy, chắc chắn Quỷ Thập Tam sẽ hoài nghi tượng thần của đạo viện Vạn Thú đang được cất giấu ở đây.

Hạ Lan Hi suy nghĩ một lúc, sau đó quay sang hỏi: "Tống Tầm, ngươi thấy thế nào?"

Tống Huyền Cơ đáp: "Trùng hợp."

Thượng Quan Thận nói: "Chưa chắc đã là trùng hợp. Biết đâu chính Quỷ Thập Tam đã giở trò quỷ gì đó ở đáy biển khiến cho đám giao nhân nổi điên cũng nên."

Kể từ sau lần Quỷ Thập Tam xuất hiện trong giấc mơ của Trưởng Tôn Sách, gã lại tiếp tục xuất hiện thêm vài lần nữa. Tuy nhiên, Trưởng Tôn Sách vẫn nghe theo lời dặn của Hạ Lan Hi, không hề có ý định gia nhập 【Đạo viện thứ mười ba】.

Sau vài lần thử dò xét, Quỷ Thập Tam vẫn không dùng thủ đoạn tàn nhẫn như đã từng dùng với Bạch Quan Ninh để ép buộc Trưởng Tôn Sách. Gã vẫn giữ thái độ thong dong, bình tĩnh, dường như vô cùng chắc chắn rằng một ngày nào đó Trưởng Tôn Sách sẽ tự nguyện gia nhập 【Đạo viện thứ mười ba】.

Mà dựa vào đâu mà Quỷ Thập Tam lại tự tin như vậy? Tám chín phần là do thanh Bắc Trạc Thiên Quyền mà Hạ Lan Hi lấy được từ tầng sáu tháp Lãng Phong.

Hạ Lan Hi nói: "Hay là chúng ta bỏ phiếu quyết định có nên giăng lưới hay không, được không?"

Sau khi nghe ba người thảo luận, căn bản không cần Hạ Lan Hi và Tống Huyền Cơ lên tiếng, đã có bốn người đồng ý giăng lưới, đặc biệt là Chúc Như Sương đã bị Trưởng Tôn Sách "tra tấn" suốt một tháng trời. Hắn nói nếu Trưởng Tôn Sách còn tiếp tục đeo bám hắn như vậy, hắn sẽ nghiêm túc cân nhắc chuyện bỏ học.

Vì vậy, vài ngày sau, trong tiết 《 Trận pháp · trung cấp 》, bốn người bọn họ lại có dịp ngồi cùng nhau.

Trận pháp mà bọn họ cần học hôm nay vẫn là kiếm trận. Bởi vì hôm qua, Tái Tinh Nguyệt của Hạ Lan Hi đã bị tổn hại đôi chút trong lúc luận bàn với Vong Xuyên Tam Đồ, cần phải đem đi tu sửa, nên hôm nay, y quyết định dùng Bắc Trạc Thiên Quyền để bày trận.

Lúc Bắc Trạc Thiên Quyền vừa ra khỏi vỏ, sắc mặt Chúc Như Sương liền trắng bệch. Uy áp của thanh thần kiếm này khiến hắn vô cùng sợ hãi. Cho dù hiện tại nó đang trong trạng thái ngủ say, nhưng uy lực kinh thiên động địa ẩn chứa bên trong vẫn khiến hắn cảm thấy ngột thở.

"Chỉ là một thanh kiếm mà thôi, có gì mà phải sợ." Trưởng Tôn Sách không biết trời cao đất dày là gì, lớn tiếng nói: "Lúc trước, ta và Hạ Lan Hi cùng nhau đi tới tầng sáu tháp Lãng Phong, nhìn thấy vô số thanh thần kiếm đang lơ lửng trên không trung, ta cũng chẳng thấy khó chịu gì."

"Hả? Sao ta nhớ không phải như vậy?" Hạ Lan Hi nói: "Lúc đó, ngươi thê thảm lắm, hộc máu đến nỗi không nói nên lời luôn."

Chúc Như Sương trợn tròn mắt nhìn Trưởng Tôn Sách: "Ngươi lừa ta?"

Không biết Trưởng Tôn Sách bị chọc trúng chỗ nào mà đột nhiên nổi giận đùng đùng, gầm lên: "Hạ Lan Hi!"

Hạ Lan Hi bị hắn dọa giật bắn mình: "Tự dưng ngươi giận thế làm gì?"

Trưởng Tôn Sách: "..."

Hạ Lan Hi không thèm để ý tới tên điên Trưởng Tôn Sách nữa, y cầm chắc Bắc Trạc Thiên Quyền trong tay, hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn Chúc Như Sương, hỏi: "Chúc Vân, ngươi tin tưởng ta không?"

Bốn mắt nhìn nhau, nỗi sợ hãi trong mắt Chúc Như Sương dần dần biến mất. Hắn gật đầu, mỉm cười đáp: "Hạ Lan Hi, ta vĩnh viễn tin tưởng ngươi."

Thế nhưng, không lâu sau, một sự việc ngoài ý muốn đã xảy ra trong tiết học. Bắc Trạc Thiên Quyền của Hạ Lan Hi bỗng nhiên mất kiểm soát, đâm thẳng vào xương quai xanh của Chúc Như Sương.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc