Cùng Tu Vô Tình Đạo Thì Yêu Nhau Kiểu Gì?

Chương 43

Trước Sau

break

Hạ Lan Hi và Tống Huyền Cơ một trái một phải bay trên vai Trưởng Tôn Sách. Hạ Lan Hi thử bay ra khỏi cửa sổ, thân thể không có thực thể lập tức bị bóng tối bao phủ.

Trong một mảnh tĩnh mịch, chỉ có tiếng gió không biết từ nơi nào đến lướt qua bên tai, rầm rầm lật giở sách vở trống không, lại thổi tới một trận tiếng người yếu ớt.

Lục tục tiếng người lộn xộn truyền đến. Âm thanh của bọn họ phảng phất như ngâm trong nước, rơi vào tai luôn cách một tầng, nghe không rõ ràng. Hạ Lan Hi không cách nào dựa vào âm thanh để phán đoán ra thân phận và tuổi tác của người tới, nhưng đủ để nghe rõ nội dung bọn họ nói chuyện với nhau.

"Nghe nói hôm nay có người mới tới? Là người của đạo viện nào vậy?"

"Một trong mười ba viện quy của 【 Đạo viện thứ mười ba 】, không thể tìm tòi nghiên cứu thân phận đạo hữu đồng viện."

"Hừ, tuy nói như thế, ta đoán cũng có thể đoán trúng vài phần. Mười hai tòa thần tượng, Viện trưởng đã đi bốn. Gần đây hắn lại "ưu ái có thừa" với đạo viện Vạn Thú, chắc là thay chúng ta tìm một vị đạo hữu của đạo viện Vạn Thú đây."

"..."

Một tiếng cười nhạo vang lên: "Sao ngươi không lên tiếng? Chẳng lẽ ngươi cũng xuất thân từ đạo viện Vạn Thú sao? —— Đại sư huynh?"

Giọng kia thản nhiên nói: "Đừng tìm chết."

Tiếng nói chuyện của hai người im bặt khi bọn họ bước vào giảng đường, càng ngày càng nhiều người đi vào, quen đường mà tìm chỗ ngồi xuống.

Giống như Bạch Quan Ninh miêu tả lúc trước, những người này khoác áo choàng màu đỏ sậm, ngũ quan bị cố ý xóa đi, cho dù Trưởng Tôn Sách có cố gắng thế nào cũng không thấy rõ. Có lẽ Trưởng Tôn Sách trong mắt bọn họ cũng là bộ dạng như vậy.

Đệ tử của 【 Đạo viện thứ mười ba 】 lần lượt ngồi xuống, dường như đều có chỗ ngồi cố định. Hạ Lan Hi chú ý thấy hàng ghế trước vẫn còn mấy chỗ trống, có lẽ không lâu trước, Trương Ngộ Ngôn và Tạ Tử Mặc từng đeo một khuôn mặt trống không ngồi ở phía trên.

—— Keng, keng, keng.

Tiếng chuông tượng trưng cho giờ học của Mê Tân Độ vang lên, ba tiếng ngắn ngủi không ngừng quanh quẩn trong bóng đêm.

Rất nhanh, tiếng vọng trở nên dồn dập bén nhọn. Tiếng chuông mà đệ tử Thái Hoa Tông vốn quen thuộc vào lúc này giống như vô số oan hồn thê lương gào thét, từng tiếng lại từng tiếng nặng nề đập vào trong lòng Hạ Lan Hi.

Khi tiếng chuông đạt tới giai điệu đỉnh điểm, một âm sắc trầm thấp hoa lệ nương theo dư vị tiếng chuông vang lên sau lưng Hạ Lan Hi: "Lại gặp mặt rồi, các ái đồ vĩnh viễn không biết đủ của bổn tọa."

Không biết từ lúc nào, Quỷ Thập Tam đã xuất hiện ở phía sau giảng đường, giống như một học sinh, bình tĩnh ngồi ở hàng ghế sau Trưởng Tôn Sách.

Hạ Lan Hi xoay nửa vòng trên không trung, rốt cục có thể nhìn thấy được dung nhan thật của Quỷ Thập Tam.

Trước kia gặp mặt ở hiện thế, Quỷ Thập Tam đều là hình thái sương máu mơ hồ, bây giờ đến mộng cảnh hư ảo, gã ngược lại trở thành người duy nhất có khuôn mặt rõ ràng trong số hơn hai mươi người ở đây.

Gã trông rất trẻ tuổi, lông mày cong nhẹ, hai mắt hẹp dài, không giống ác quỷ trong truyền thuyết. Con ngươi màu đỏ sậm của gã nhìn chằm chằm vào Trưởng Tôn Sách, khóe miệng chậm rãi cong lên: "Hôm nay, chúng ta lại nghênh đón một vị đạo hữu mới."

Vẫn chưa biết mình đang nằm mơ, Trưởng Tôn Sách lộ vẻ mặt hoang mang: "Ngươi là ai?"

Một đệ tử ngũ quan trống không quát lớn: "Không được bất kính với Viện trưởng!"

"Không sao, hắn sẽ "biết kính" thôi." Quỷ Thập Tam nói, ánh mắt như có như không liếc nhìn bờ vai của Trưởng Tôn Sách. Trong nháy mắt, Hạ Lan Hi lại có ảo giác bốn mắt nhìn nhau với gã, trong lòng bỗng trầm xuống.

Chẳng lẽ, Quỷ Thập Tam có thể nhìn thấy y và Tống Huyền Cơ?

Không thể nào, y và Tống Huyền Cơ ở trong mộng cảnh cùng lắm chỉ là hai luồng linh thức, ngoại trừ Trưởng Tôn Sách có thể dùng linh thức giao lưu, người bên ngoài hẳn là không cách nào cảm nhận được sự tồn tại của bọn họ.

Quả nhiên, Quỷ Thập Tam rất nhanh dời ánh mắt trở về, chậm rãi nói: "Bổn tọa là ai không quan trọng. Ngươi chỉ cần biết bổn tọa có thể cho ngươi muốn gì được nấy."

Muốn gì được nấy, lúc trước Quỷ Thập Tam dụ dỗ Bạch Quan Ninh nhập đạo cũng dùng tám chữ này.

Thân thể Quỷ Thập Tam nghiêng về phía trước, đột nhiên kéo gần khoảng cách với Trưởng Tôn Sách.

"Ngươi muốn Chúc Vân, đúng không?" Quỷ Thập Tam nói nhỏ bên tai Trưởng Tôn Sách, đôi mắt đỏ ngầu phản chiếu khuôn mặt non nớt của thiếu niên tóc ngắn: "Ngày đó ở Tây Châu đã muốn, bây giờ càng muốn hơn."

Trưởng Tôn Sách và Quỷ Thập Tam cách nhau rất gần, chỉ cảm thấy toàn thân bị thứ gì đó âm lãnh quấn chặt lấy. Hắn không khỏi nhíu chặt lông mày, toàn thân căng thẳng: "Tây Châu?"

Quỷ Thập Tam nói: "Tư vị của Chúc Vân quả thật không tệ, ngươi thích cũng là bình thường."

Trưởng Tôn Sách như bừng tỉnh khỏi giấc mộng: "Ta biết rồi, ngươi là tên kia...!"

Quỷ Thập Tam cười khẽ: "Phải, nếu lúc trước không có ngươi, e rằng bổn tọa đã sớm là phu quân của Chúc Vân rồi."

"Nói bậy!" Trưởng Tôn Sách đùng đứng dậy, lạnh lùng nói: "Nếu ngươi là phu quân của Chúc Vân, ta chính là cha ruột của Chúc Vân, ngươi có muốn gọi ta một tiếng nhạc phụ đại nhân nghe thử không?"

Thấy cảm xúc của Trưởng Tôn Sách sắp mất khống chế, Hạ Lan Hi hỏi Tống Huyền Cơ: "Chúng ta có cần gọi hắn tỉnh lại không?"

Tiểu linh thể Tống Huyền Cơ lắc lắc: "Chưa cần."

Hạ Lan Hi muốn hỏi tại sao, nhưng đột nhiên hiểu được dụng ý của Tống Huyền Cơ, bèn gật đầu: "Được!"

Khóe mắt Quỷ Thập Tam hơi nhướng lên, không những không tức giận, ngược lại có phần thích thú: "Đạo Vô Tình luôn có bản lĩnh như vậy, khiến người khác thần hồn điên đảo, vứt bỏ đạo tâm, còn bản thân thì có thể dựa vào danh hào đoạn tuyệt thất tình lục dục mà sống ung dung tự tại."

Hạ Lan Hi nghe ra được điểm khác thường trong lời nói của Quỷ Thập Tam: "Quỷ Thập Tam dùng từ "luôn", ngoài Chúc Vân ra, gã còn đang ám chỉ ai?"

Tống Huyền Cơ: "Ngươi."

Hạ Lan Hi: "Hả?"

Tống Huyền Cơ: "Trương Ngộ Ngôn."

Hạ Lan Hi chột dạ: "Coi như ta chưa hỏi gì đi."

"Kẻ sa vào lưới tình của đạo Vô Tình, kết cục cuối cùng chỉ có thể là cầu mà không được, những "tiền bối" từng có kết cục như ngươi đã chứng minh điều đó." Trong mắt Quỷ Thập Tam như có dòng nước chảy xiết, tràn ngập dục vọng: "Ngươi muốn có được Chúc Vân, trừ phi... để bổn tọa giúp ngươi."

Trưởng Tôn Sách cười lạnh, không hề dao động: "Lúc trước Trương Ngộ Ngôn yêu Hạ Lan Hi muốn sống muốn chết, thân thể và linh hồn đều dâng cho ngươi, ta cũng chẳng thấy ngươi có bản lĩnh nào khiến cho Hạ Lan Hi sáng sớm xách đậu hũ đến tiên xá của Trương Ngộ Ngôn gõ cửa."

Hạ Lan Hi: "?"

Đang yên đang lành, tại sao lại nhắc đến y và Trương Ngộ Ngôn? Có thể đừng nói chuyện này nữa được không hả? Tống Huyền Cơ nghe đến mức hai mắt sắp biến thành hai đường thẳng rồi.

Quỷ Thập Tam chậm rãi đứng thẳng người, vẻ mặt như đang suy tư điều gì đó: "Ngươi cũng nói đó là Hạ Lan Hi. Chúc Vân so với Hạ Lan Hi, dù sao cũng không giống nhau."

Trưởng Tôn Sách nhướng mày: "Ý ngươi là sao? Muốn nói thì nói rõ ràng, không muốn nói thì thôi, đừng có ra vẻ bí ẩn nữa."

Quỷ Thập Tam cười nói: "Chỉ là một Chúc Vân, bổn tọa cũng chẳng tiếc gì mà không ban thưởng cho ngươi, chỉ xem ngươi có muốn hay không thôi."

Trưởng Tôn Sách tức giận nói: "Muốn cũng không cần ngươi ban thưởng, ta tự mình theo đuổi không được sao?"

Quỷ Thập Tam thở dài: "Không biết tự lượng sức mình." Dứt lời, giọng gã đột nhiên cao lên, ra vẻ tiếc nuối: "Xem ra vị tân đạo hữu đêm nay không có duyên với chúng ta rồi."

Vị đệ tử được gọi là "Đại sư huynh" kia lên tiếng: "Viện trưởng, có cần đệ tử khuyên nhủ hắn một chút không?"

"Có ích gì." Một giọng nói khác từng nói chuyện với "Đại sư huynh" khẽ cười: "Lúc trước chúng ta đã khuyên nhủ người nào đó rất lâu, cuối cùng chẳng phải vẫn để gã chạy mất sao?"

"Quả thật không cần thiết." Quỷ Thập Tam đứng dậy đi về phía bục giảng, mang theo nụ cười vui vẻ thoải mái, quay lưng về phía Trưởng Tôn Sách, ý vị thâm sâu nói: "Ngày sau còn dài, bổn tọa rất mong chờ một ngày nào đó có thể cùng ngươi nắm tay, cùng nhau sa đọa."

Quỷ Thập Tam vừa dứt lời, một luồng sáng mạnh mẽ ập đến, nuốt chửng bóng lưng của gã, nuốt chửng những khuôn mặt không ngũ quan, nuốt chửng cả giảng đường.

Hạ Lan Hi bừng tỉnh khỏi giấc mộng, mở mắt ra lập tức xuống giường xỏ giày, đẩy cửa đi ra.

Vẫn là vùng băng nguyên quen thuộc ấy, ánh trăng dịu dàng, ba căn tiên xá nhỏ giống hệt nhau nằm song song.

Giờ đã là đầu tháng năm, tiết trời ấm áp, vậy mà đạo viện Vô Tình lại đang có tuyết rơi. Hạ Lan Hi đưa tay ra, hứng lấy những bông tuyết rơi lả tả, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác khó tả.

Y nhìn thấy tiên xá của Tống Huyền Cơ sáng đèn, biết Tống Huyền Cơ đang đợi mình, bèn không suy nghĩ nhiều mà đẩy cửa bước vào: "Tống Tầm, Quỷ Thập Tam coi như đã mắc câu chưa?"

Tống Huyền Cơ đứng trước cửa sổ, cây trâm vàng tua rua đã được gỡ xuống, mái tóc đen dài xõa tung sau lưng khiến hắn trông có phần lạ lẫm nhưng cũng thật kinh điễm thanh lệ: "Có lẽ."

Hạ Lan Hi ngẩn người: "Có lẽ là sao?"

Tống Huyền Cơ trầm ngâm: "Câu nói cuối cùng của Quỷ Thập Tam..."

Hai người còn chưa kịp nói thêm gì, phù Truyền Âm của Trưởng Tôn Sách đúng hẹn mà đến.

Giọng gào thét của Trưởng Tôn Sách vang lên trong tiên xá của Tống Huyền Cơ: "Quỷ Thập Tam mời ta gia nhập đạo viện thứ mười ba, vậy mà ta lại theo bản năng từ chối?! Các ngươi đang làm cái gì thế hả! Sao không nhắc nhở ta là ta đang nằm mơ?"

Hạ Lan Hi: "Hôm đó Bạch Quan Ninh được mời nhiều lần còn không đồng ý, ngươi mới lần đầu tiên đã vội vàng đồng ý, chẳng phải rất đáng nghi sao? Nếu ta là Quỷ Thập Tam, ta tin mới thấy là lạ đấy."

Trưởng Tôn Sách lập tức im bặt: "Cũng đúng. Vậy ý ngươi là, ta còn phải từ chối vài lần nữa thì mới có thể giả ý đồng ý với Quỷ Thập Tam sao?"

"Chuyện này không cần ngươi lo, đợi thời cơ chín muồi, ta sẽ báo cho ngươi." Hạ Lan Hi nói: "Bây giờ ta quan tâm hơn đến thân phận của đám người không mặt kia... Ngươi có nhận ra ai không?"

Trưởng Tôn Sách: "Bọn họ đều không có mặt, giọng nói thì như bị nước ngâm vậy, ta làm sao mà nhận ra được. Nhưng hình như ta nghe thấy có người gọi "Đại sư huynh" thì phải?"

Hạ Lan Hi: "Ừm, "Đại sư huynh" chắc là đại đệ tử của Quỷ Thập Tam ở Thái Hoa Tông."

Trưởng Tôn Sách: "Phải, bọn họ còn nhắc đến đạo viện Vạn Thú. Xem ra mục tiêu tiếp theo của Quỷ Thập Tam là Đạo viện Vạn Thú rồi?"

Hạ Lan Hi: "Chưa chắc. Mộng cảnh này là do Quỷ Thập Tam khống chế, những gì chúng ta nghe thấy, có lẽ chỉ là những gì gã cố tình muốn chúng ta nghe thấy."

Trưởng Tôn Sách bực bội: "Lại là kiểu âm mưu hại não này. Ta lười đoán lắm, các ngươi đoán xong thì bảo ta làm gì là được rồi... Khoan, hình như phù Truyền Âm này là ta gửi cho Tống Tầm mà, sao từ nãy đến giờ toàn là ngươi nói chuyện vậy?"

Hạ Lan Hi: "Đương nhiên là vì ta đang ở trong tiên xá của Tống Tầm rồi, ngốc."

Trưởng Tôn Sách: "Sáng sớm tinh mơ hay nửa đêm nửa hôm gì ngươi cũng ở nhà người ta thế à? Hay là hai người dọn về ở chung luôn cho rồi."

Mắt Hạ Lan Hi sáng lên: "Ơ, hay đấy!"

Ít nhất thì các đạo viện khác cũng hai người ở chung một tiên xá, chỉ có đạo viện Vô Tình là mỗi người một căn, y đã chán ngấy cái cảnh trước khi ngủ chẳng có ai để nói chuyện phiếm rồi.

Hạ Lan Hi lập tức quay sang Tống Huyền Cơ: "Tống Tầm, đợi chuyện này xong, ta đến ở cùng ngươi được không?"

Tống Huyền Cơ nhìn y, một lúc sau mới đáp: "Để xem đã."

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc