Trưởng Tôn Sách tự mình tận lực giải thích rõ với mọi người việc đến đón Chúc Như Sương tan học chỉ mới là khởi đầu của việc hắn cầu mà không được. Một tháng sau đó, chỉ tính riêng những gì Hạ Lan Hi tận mắt chứng kiến, những việc Trưởng Tôn Sách làm với Chúc Như Sương bao gồm nhưng không giới hạn như:
Trong tiết học “Trận Pháp Trung Cấp”, các đệ tử được chia thành từng cặp, luyện tập 【Trận Xuân Phong Hóa Vũ】, trận pháp có thể chữa trị thương ngoài da.
Trưởng Tôn Sách nhất quyết phải cùng nhóm với Chúc Như Sương. Chúc Như Sương ngồi giữa trận pháp của hắn, lẽ ra trong trận pháp phải tràn ngập một màu xanh tươi mát, tràn đầy sức sống, nhưng Trưởng Tôn Sách thi triển pháp thuật mạnh mẽ như hổ dữ, không thấy một cành linh mộc nào có thể chữa thương, ngược lại, một đóa hồng đột ngột mọc lên từ mặt đất.
Chúc Như Sương cứng đờ hồi lâu, giơ tay ấn lên mi tâm: “Ngươi có thể yên tĩnh chút được không?”
Trưởng Tôn Sách đắc ý hỏi: “Ngươi thích không?”
Chúc Như Sương: “... Không.”
Trưởng Tôn Sách: “Mạo muội hỏi một câu, ngươi đang phối hợp với ta diễn trò “cầu mà không được”, hay là thật sự không thích thế?”
Chúc Như Sương: “...”
Chúc Như Sương không thích hoa, nhưng Hạ Lan Hi ở bên cạnh lại thích mê. Y quay đầu quan sát tình hình của hai người Trưởng Tôn – Chúc, rồi nói với Tống Huyền Cơ: “Tống Tầm, ngươi chưa từng tặng ta…”
Hạ Lan Hi còn chưa nói hết câu, thì nghe thấy tiếng “Vèo vèo vèo”, xung quanh y, từng cây linh mộc đồng loạt đâm chồi nảy lộc, từng đóa hoa xanh nhỏ xinh e ấp hé nở từ đầu cành, tầng tầng lớp lớp vây quanh y.
Hạ Lan Hi ngây người ngồi giữa rừng hoa, nhìn Tống Huyền Cơ vẻ mặt thản nhiên hỏi: “Ngươi muốn nói gì? Nói đi.”
Hạ Lan Hi: “!!!”
Nhiều hoa xanh quá! Chúc Như Sương chỉ có một đóa, mà y lại có cả trăm cả ngàn đóa, nhiều đến nỗi hắn nhìn không xuể.
Y còn nói gì được nữa? Dĩ nhiên y chỉ có thể vui vẻ mà “Oa” lên.
Hạ Lan Hi vội vàng nhét từng đóa hoa xanh vào linh nang, ngay cả khi trưởng lão đi đến sau lưng mà y cũng không hay biết. Cuối cùng, tiết học kết thúc trong tiếng quát giận của trưởng lão: “Tống Huyền Cơ! Ngươi đang làm gì vậy? Với năng lực của ngươi, chắc chắn là cố ý đúng không! Ra ngoài phạt đứng cho bổn tọa!”
Còn Trưởng Tôn Sách – chỉ vì một đóa hồng quá đỗi tầm thường, lại bị khu vườn nhỏ do Tống Huyền Cơ tạo ra thu hút toàn bộ sự chú ý của trưởng lão, nên hắn may mắn thoát nạn.
Điều khiến mọi người bất lực là, sau khi tiết học kết thúc, chuyện tình cảm của Trưởng Tôn Sách và Chúc Như Sương không bị thêu dệt thêm, nhưng tin đồn Tống Huyền Cơ bị nhập ma lại bắt đầu lan truyền rộng rãi trong Thái Hoa Tông.
Nghe được tin này, Hạ Lan Hi tức giận đến nỗi xoay vòng vòng trong phòng.
Hừ, Trưởng Tôn Sách tặng hoa cho Chúc Như Sương là vì cầu mà không được, còn Tống Huyền Cơ tặng hoa cho y lại bị cho là nhập ma? Cái lý gì chứ?
Sau khi làm hại Tống Huyền Cơ bị phạt, Trưởng Tôn Sách vẫn không chịu yên. Vài ngày sau, một buổi sáng sớm tinh mơ, gà ở viện Vạn Thú còn chưa kêu, còn một canh giờ nữa mới đến tiết học đầu tiên, Hạ Lan Hi đang ngủ ngon lành thì bị tiếng nói chuyện bên ngoài phòng đánh thức.
Y nhận ra đó là giọng của Trưởng Tôn Sách và Chúc Như Sương, nên không hề đề phòng, chỉ mặc bộ đồ ngủ đi ra ngoài, dựa vào cửa phòng, vừa ngáp ngắn ngáp dài vừa xem kịch.
Trưởng Tôn Sách luôn ghi nhớ “lời dạy” của Bạch Quan Ninh, dù ở nơi băng thiên tuyết địa của viện Vô Tình vẫn kiên trì mặc trang phục hở ngực của Tây Châu. Trong tay hắn cầm bánh rán và đậu hủ nóng hổi, không nói hai lời liền nhét vào lòng Chúc Như Sương.
Trưởng Tôn Sách: “Ngươi cứ nhận lấy đi. Bạn cùng phòng ta nói, hồi nhỏ hắn thích em họ mình, mỗi sáng đều mang đồ ngon cho nàng.”
Chúc Như Sương: “Đa tạ, nhưng đã lâu ta không ăn uống gì rồi.”
Trưởng Tôn Sách: “Chậc, sao ngươi lại từ chối ta nhẹ như vậy? Nào, cho ta thấy một màn tàn nhẫn đi.”
Chúc Như Sương “bịch” một tiếng đóng sầm cửa lại, đập vào mặt Trưởng Tôn Sách: “Cút!”
Trưởng Tôn Sách hài lòng quay người định đi, thì bị Hạ Lan Hi đang xem náo nhiệt gọi lại: “Sách ca, đậu hủ của ngươi ngọt hay mặn?”
Trưởng Tôn Sách: “Ngọt, sao vậy?”
Hạ Lan Hi: “Vậy ta mua!”
Huynh đệ tính toán rõ ràng, Hạ Lan Hi mua đậu hủ với giá một lần làm bài tập hộ, rồi ngay trước mặt Trưởng Tôn Sách, đẩy cửa phòng Tống Huyền Cơ, mặc bộ đồ ngủ mỏng manh, vui vẻ chạy vào trong.
Cảnh tượng đó khiến Trưởng Tôn Sách sửng sốt – hai người này thân thiết đến mức có thể mặc đồ ngủ ghé thăm nhau tự do như vậy từ khi nào thế?
Theo lý, Tống Huyền Cơ chắc chắn cũng bị tiếng động bên ngoài đánh thức, nhưng khi Hạ Lan Hi vào phòng, hắn vẫn nằm trên giường, có lẽ đang nhắm mắt dưỡng thần.
Hạ Lan Hi không chút khách khí leo lên giường Tống Huyền Cơ, lắc lắc tay hắn đang để ngoài chăn: “Tống Tầm, Tống Tầm, ngươi tỉnh chưa? Chúng ta cùng ăn đồ ngọt nhé!”
Tống Huyền Cơ nhắm mắt, thuận tay ôm lấy thiếu niên bên cạnh: “Chờ tý.”
Hạ Lan Hi dựa vào người Tống Huyền Cơ qua lớp chăn: “Chờ bao lâu?”
Tống Huyền Cơ: “Nửa canh giờ.”
Hạ Lan Hi đáp “Được”, rồi chui vào trong chăn.
Vì thế, Hạ Lan Hi lại ngủ thêm nửa canh giờ nữa với đạo hữu của mình. Sau khi ngủ dậy, hai người cùng nhau ăn đậu hủ ngọt ngào.
Đương nhiên, hành động quá đáng nhất của Trưởng Tôn Sách là ở Tàng Thư Các.
Hắn ép Chúc Như Sương vào góc giá sách hẻo lánh, hai tay ôm chặt hắn vào lòng, cúi đầu giả vờ định hôn hắn.
Dù biết Trưởng Tôn Sách đang diễn trò, nhưng trong lúc gấp gáp, Chúc Như Sương vẫn tát hắn một bạt tai, khiến hắn choáng váng.
Chúc Như Sương nhìn bàn tay mình, áy náy bất lực nói: “Xin lỗi.”
Trưởng Tôn Sách ngây người hồi lâu, rồi nổi giận: “——Này!”
Thấy hai người sắp đánh nhau, Hạ Lan Hi vội vàng chạy đến hòa giải: “Sách ca, ngươi không cần phải liều mạng như vậy! Ngươi nói thích là được rồi, tuyệt đối không được hôn bừa bãi, hôn môi là chuyện rất nghiêm túc!”
“Ngươi thì biết cái gì, ta có tiết tấu của ta.” Trưởng Tôn Sách lấy lại tinh thần, sờ sờ cái má đang đỏ ửng của mình: “Hiện tại ta đang ở giai đoạn thẹn quá hóa giận, cưỡng ép cướp đoạt, đã không còn xa “Hãm sâu” như các ngươi mong muốn. Chờ đi, tối nay Quỷ Thập Tam nhất định sẽ gọi ta vào mộng.”
Hạ Lan Hi tỏ vẻ nghi ngờ.
Từ khi Hạ Lan Hi và Tống Huyền Cơ đưa linh thức vào người Trưởng Tôn Sách, cứ cách vài ngày lại bị ép phải cùng chung giấc mộng với hắn.
Hai người đã xem qua cảnh Trưởng Tôn Sách lo lắng vì sắp thi mà không biết gì, rồi lại vui mừng khôn xiết vì đột nhiên đạt được vị trí quán quân toàn tông, cùng với cảnh ba mỹ nhân của viện Vô Tình xếp hàng gọi hắn là đại ca…
Cho nên, khi lại bị kéo vào giấc mộng của Trưởng Tôn Sách, Hạ Lan Hi đã quen rồi.
Ý thức dưới hình dạng linh thể của y, bay vòng quanh Tống Huyền Cơ trong giấc mộng: “Nếu lát nữa lại thấy cảnh tượng không đứng đắn, phiền ngươi che mắt giúp ta.”
Tống Huyền Cơ vẻ mặt không cảm xúc bay đếm bên cạnh y: “Không có tay.”
Vì Hạ Lan Hi vẽ hai giọt nước ngược trên tay Trưởng Tôn Sách, nên đó chính là “thân thể” của y và Tống Huyền Cơ trong giấc mộng.
Hai linh thể nhỏ bé, trên tròn dưới nhọn, tuy không có tay nhưng có hai mắt và một cái miệng được vẽ ra, đủ để Hạ Lan Hi thấy được vẻ mặt “không cảm xúc” của Tống Huyền Cơ.
Hạ Lan Hi quan sát xung quanh, có cảm giác chẳng lành: “Chúng ta đang ở Mê Tân Độ sao? Trưởng Tôn Sách lại định mơ về kỳ thi nữa à? Ta không muốn giúp hắn làm bài thi trong mơ nữa đâu!”
Tống Huyền Cơ: “Yên tâm.”
Hạ Lan Hi: “Đừng nóng vội.”
Hạ Lan Hi đổi tư thế thoải mái hơn. Chẳng mấy chốc, chủ nhân của giấc mộng xuất hiện.
Người mơ thường không biết mình đang mơ, Trưởng Tôn Sách cũng vậy. Trong những giấc mơ trước, Hạ Lan Hi luôn phải mất rất nhiều công sức để khiến hắn tin rằng mình đang mơ.
Để Trưởng Tôn Sách nhớ kỹ việc đang mơ, ba người đã thỏa thuận một mật hiệu. Mật hiệu vừa được nói ra, Trưởng Tôn Sách sẽ lập tức nhận ra mình đang mơ.
Hạ Lan Hi và Tống Huyền Cơ đi theo sau Trưởng Tôn Sách, bay vào một giảng đường.
Giảng đường trống không, không giống đang học, cũng không giống đang thi. Hai linh thể nhìn nhau, đôi mắt mà Hạ Lan Hi vẽ ra lộ ra vẻ căng thẳng.
… Sắp đến rồi sao.
Trong mơ, Trưởng Tôn Sách dường như không thấy gì bất thường ở giảng đường trống không. Hắn giống như thường ngày, tìm một chỗ ngồi ở hàng ghế sau.
Nhưng ngay khi hắn ngồi xuống, trời đột nhiên tối sầm, ngày đêm chuyển đổi trong tích tắc. Vừa nãy, ngoài cửa sổ vẫn là trời quang mây tạnh, ánh nắng ấm áp; nhìn ra ngoài cửa sổ lần nữa, chỉ còn lại một màu đen kịt vô tận.
Trong giảng đường không biết từ lúc nào đã xuất hiện một dãy nến, ánh nến chiếu sáng cả căn phòng.
Một cơn gió lạnh thổi qua, ánh nến lung lay, những cuốn sách trên bàn tự động lật trang, trang nào cũng trống không.