Cung Nữ Thành Hậu

Chương 8: Nghiệm thân

Trước Sau

break

Người dịch: Minh Châu

 

Có điều, chỉ mới hai khắc đồng hồ, đại cung nữ bên ngoài đã thúc giục: "Nhanh lên, Vương Thiến, Trương Tiểu Nha, Tôn Huệ Huệ và Phó Xảo Ngôn, bốn người các ngươi nhanh lên, cô cô đang chờ đấy."

Phó Xảo Ngôn thông minh hơn người, lại được học hành từ nhỏ, trí nhớ tốt hơn người khác.

Nàng rất nhạy cảm với âm thanh, vì vậy vừa nghe thấy lời này liền vội vàng đáp: "Vâng, Triệu tỷ tỷ."

Bên ngoài, Triệu cung nhân cũng không ngờ nàng có thể nhớ rõ họ của mình, liền ngạc nhiên hỏi cung nhân bên cạnh: “Nghe giọng nói này, là người có vẻ ngoài… xinh đẹp nhất sao?”

Cung nhân bên cạnh Triệu cung nhân có dáng người nhỏ nhắn, nhẹ nhàng, đường nét mềm mại, đầy quyến rũ: “Đúng vậy, không ngờ là một cô nương có tâm tư.”

Triệu cung nhân dừng lại một chút, thở dài: “Thật đáng thương.”

Cung nhân nhỏ tuổi không nói gì, vẻ mặt bình thản, như không nghe thấy.

Phó Xảo Ngôn từ đầu đã chăm chỉ tắm rửa, vì thế nàng là người đầu tiên tắm xong, bước ra khỏi bồn tắm lau khô người, nhanh chóng với lấy cung trang.

Cung trang của Đại Càng rất đơn giản, nhưng chất liệu không tệ, áo trong được dệt bằng sợi gai có thêm bông, mặc lên người vô cùng mềm mại và thoải mái.

Đại Càng trọng sắc đen, áo mũ của Hoàng đế đều là màu đen thêu rồng vàng, Hoàng hậu thì màu đen thêu phượng hoàng đỏ, mặc lên người trông vô cùng bá khí.

Còn quần áo của cung nhân thường có màu sắc nhạt như tím nhạt, lam nhạt, xanh nhạt, vàng nhạt, hồng nhạt, kết hợp với đủ loại hoa văn, trông rất trẻ trung và năng động.

Lần này, quần áo chuẩn bị cho họ đều giống nhau, một màu hồng phấn, nhưng màu sắc rất nhạt, chỉ có cổ áo và tà váy có viền màu đỏ thẫm, mặc lên người những cô nương mười mấy tuổi này thật sự rất hợp.

Phó Xảo Ngôn nhanh nhẹn mặc xong áo trong, khoác áo ngoài và váy, cuối cùng dùng dây buộc tóc màu hồng cố định mái tóc dài, không kịp để tóc khô liền đẩy cửa bước ra ngoài.

Đầu tháng ba, tuy đã là xuân sớm, nhưng ở kinh thành vẫn còn lạnh lẽo, vì vậy thứ được chuẩn bị cho họ vẫn là quần áo mùa đông.

Quần áo trong cung tốt hơn nhiều so với áo bông cũ ở nhà, bông được dùng đầy đủ, Phó Xảo Ngôn mặc lên thấy rất ấm áp và thoải mái.

Đang chờ bên ngoài chính là Triệu cung nhân, nàng ta liếc nhìn Phó Xảo Ngôn một cái, rồi quay người dẫn nàng vào trong nhà: “Hãy nhớ nghe lời cô cô, cô cô bảo ngươi làm gì thì làm nấy.”

Phó Xảo Ngôn vội vàng đáp lời, theo sau vào trong nhà chính.

Phòng ốc ở ngõ Vĩnh Hạng đều thấp, không có bậc thang, ngói lưu ly hay mái cong, không thể gọi là cung điện, phòng chính chỉ có thể gọi là phòng khách.

Triệu cung nhân đẩy cửa bước vào, nhẹ giọng nói mấy câu, rồi để Phó Xảo Ngôn tự mình vào trong.

Phó Xảo Ngôn hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng bước vào phòng trong.

Căn phòng này có hai lớp cửa, bên ngoài là phòng khách tiếp khách, bên trong là phòng có lò sưởi, rõ ràng là nơi ở thường ngày của những quản sự ở ngõ Vĩnh Hạng này.

Trong phòng chính, Phùng Tú Liên đang cầm tách trà nóng ngồi trên ghế dựa cạnh lò sưởi, cửa sổ đóng kín, trong phòng chỉ thắp một ngọn đèn cung đình, trông hơi tối.

Dù dáng vẻ bà khá dịu dàng, nhưng Phó Xảo Ngôn lại thấy hơi sợ hãi, bị bà nhìn chằm chằm như vậy, lập tức cảm thấy căng thẳng.

"Phùng cô cô, xin chào người." Vì chưa học quy tắc cung đình, nên Phó Xảo Ngôn chỉ hành lễ theo phép tắc ở nhà.

Phùng Tú Liên đặt tách trà xuống, nhẹ nhàng nói: "Muốn đến hầu hạ các quý nhân, các ngươi không được có sai sót, cởi hết quần áo ra để ta xem, đừng sợ, nhanh thôi."

Phó Xảo Ngôn hơi căng thẳng, lại rất xấu hổ, nhưng không dám trái lời Phùng Tú Liên, run rẩy cởi bỏ quần áo, cuối cùng chỉ còn chiếc yếm màu vàng nhạt trên người.

Chiếc yếm này là mẹ nàng tự thêu, nàng tuổi Thỏ, mẹ liền thêu cho nàng hai chú thỏ con đang ăn củ cải.

Phùng Tú Liên liếc nhìn, trước hết là chú thỏ đáng yêu trên chiếc yếm, rồi lại nhìn thấy làn da trắng mịn màng của Phó Xảo Ngôn.

Phó Xảo Ngôn xấu hổ không dám ngẩng đầu, cúi gằm mặt không biết nhìn gì, đầu óc trống rỗng.

"Cởi hết ra, ta xem thử."

"..." Phó Xảo Ngôn bèn cởi luôn chiếc yếm, trần trụi đứng trước mặt Phùng Tú Liên.

Vì xấu hổ, nên làn da mịn màng, trắng nõn của nàng tỏa ra ánh hồng hào, càng thêm đáng yêu.

Phùng Tú Liên khẽ thở dài một hơi, cô nương này hành xử thật thà, hiền hòa, lễ độ, trên tay còn có vài vết chai nhỏ, rõ ràng là xuất thân từ một gia đình nho học bình thường.

Theo lẽ thường, cô nương như vậy trong cung sẽ sống tốt, nhưng nàng thật sự quá xinh đẹp.

Chưa nói đến khuôn mặt xinh đẹp hút hồn của nàng, chỉ riêng thân hình này cũng đủ khiến đám người trong Đông lục cung kia tự thẹn không bằng.

Việc này nói tốt thì tốt, nói không tốt thì cũng không tốt – nàng quá trẻ.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc