Người dịch: Minh Châu
Đêm qua phải chịu đói bụng mà ngủ, hiển nhiên là vô cùng khổ sở.
Bình thường, trong Tú Xuân sở chỉ có vài cung nữ thô sử ở lại nên chăn màn không nhiều, giờ đột nhiên có nhiều người đến như vậy, tạm thời chỉ đành lấy thêm từ nhà kho.
Cho dù giường sưởi rất ấm áp, nhưng chăn màn lại có mùi mốc, khó chịu vô cùng.
Tuy nhiên, dù có như vậy, khi hai đại cung nữ đến gọi dậy vào buổi sáng, hai mươi mấy tiểu nương tử vẫn không có ai dám lên tiếng chất vấn.
Tứ Quý Sở nằm ở góc Tây Nam, xa nhất, chỉ có một con đường nhỏ dẫn vào bên trong, hơn nữa còn quanh co khúc khuỷu. Đây là nơi ở của nhiều cung nữ thô sử và hoạn quan không được trọng dụng, thế nên nó hoang tàn, đổ nát, lạnh lẽo, bị nhiều người trong cung gọi là Vĩnh Hạng.
Mỗi ngày khi trời chưa sáng, đám cung nhân đã phải thức dậy làm việc, hoạn quan phải dọn sạch hương đêm (1) của các cung điện, để sớm đưa ra khỏi cung, rồi lại quét dọn hành lang, quét sạch bụi bẩn; cung nữ phải giặt quần áo cho các quản sự cô cô và phi tần, công việc cũng không phải là thoải mái.
(1) Hương đêm: nước thải, chất thải
Long Khánh Đế tại vị đã 41 năm, chủ vị trong cung chỉ có mấy người, còn lại đa số là Tài tử, Tuyển hầu cùng Thục nữ, chỉ có thể được xưng một tiếng tiểu phi.
Phó Xảo Ngôn cùng những tiểu nương tử mới vào cung vừa tỉnh dậy, liền nghe thấy tiếng xe bò kêu cọt kẹt bên ngoài.
Những cô nương chừng tuổi này, đa số đều có chút tò mò nhưng lúc này họ đứng trong sân, lại không dám nhìn ngó xung quanh.
Ký ức thống khổ về việc chịu đói đêm qua vẫn còn rõ ràng, khiến sự tò mò hiếm hoi của họ chìm xuống đáy vực thẳm.
Phùng cô cô cũng dậy từ rất sớm, như thường lệ, ngồi trên chiếc ghế cũ, nhâm nhi tách trà.
Mùi thơm của trà lan tỏa trong sân, những tiểu thư còn trẻ, đói bụng trong thời gian dài, bụng liền kêu lên "rột rột".
Phùng cô cô đột nhiên cười nhẹ: "Biết các ngươi đói bụng, lát nữa sẽ có bữa sáng. Nhưng phải đứng trong sân một lúc, nửa giờ sau ai không động đậy thì có thể đi dùng bữa, ai động đậy thì phải bắt đầu lại từ đầu, hiểu chưa?"
Đây là thử thách về khả năng chịu đựng, ngày hôm qua quan sát vẻ mặt, dáng người, cách đi, giọng nói, hôm nay lại phải xem sức chịu đựng và thể chất.
Muốn ở lại trong Trường Tín Cung vàng son lộng lẫy này, ngay cả những cung nữ thô sử cũng phải có chút bản lĩnh.
Phó Xảo Ngôn hít một hơi thật sâu, đứng thẳng tại chỗ.
Lúc này mặt trời chưa mọc, trời vẫn còn mờ xám, gió sớm lạnh lẽo.
Sương sớm mỏng manh đọng trên tóc, càng thêm phần giá lạnh.
Đã là tháng Ba, nhưng mùa xuân dường như đã quên mất kinh thành, những cây phong hai bên phố Chu Tước vẫn chưa chuyển sang màu xanh, lò sưởi trong mỗi nhà vẫn chưa tắt.
Thời tiết lạnh giá, Phó Xảo Ngôn rét run cầm cập, thêm vào sự khó chịu vì đói, trông còn khổ sở hơn ngày hôm qua.
Nhưng nàng vẫn cố kiên trì.
Chỉ cần chịu đựng được nửa giờ, sẽ có cơm ăn, tương lai nếu chịu nhịn thêm một câu, nói không chừng sẽ sống dễ chịu hơn.
Phùng cô cô mặc rất ấm áp, hôm nay bà vẫn mặc bộ y phục giống ngày hôm qua, nhưng khoác thêm một lớp lông thú, khiến bản thân trông càng thêm trẻ trung.
Mấy đại cung nữ bận rộn tới tới lui lui, lúc thì dọn ra một đĩa bánh đậu xanh, lúc lại mang đến một chiếc ấm nhỏ giữ ấm tay, tóm lại, mặc dù Phùng cô cô cũng ngồi bên ngoài, nhưng vẫn tự tại và thoải mái.
Bà phát hiện có vài tiểu nương tử đang lén nhìn mình, nhưng không còn nghiêm khắc như hôm qua, chỉ nhẹ nhàng nói: “Trong cung này muốn trở nên nổi bật không hề khó, nhưng cũng chẳng dễ dàng gì. Các ngươi nhìn ta bây giờ đang ngồi đây hưởng thụ, mặc ấm ăn no, chắc hẳn không thể ngờ rằng, ta cũng từng phải vật lộn nhiều năm trong con ngõ này.”
“Hôm nay gió mát, trời không mưa, trong viện không có mái che nhưng lại có tường. Ta chỉ bảo các ngươi đứng yên, chưa hề bảo các ngươi quỳ trong mưa cả ngày không được nhúc nhích, như vậy so sánh lại, các ngươi có thấy dễ chịu hơn không?”
“Sát lại gần nhau đi, chịu đựng được một lúc thì sẽ sống thêm được một đời. Nhìn các ngươi cũng khá ngoan ngoãn, lát nữa cô cô sẽ dẫn các ngươi đi ăn ngon, không để mấy tiểu cô nương đáng thương các ngươi đói bụng đâu.”