Người dịch: Minh Châu
Câu “mấy tiểu cô nương đáng thương” vang vọng trong miệng nàng, lan tỏa ra những gợn sóng mềm mại.
Lần này, hai mươi lăm tiểu nương tử đồng thanh đáp: “Vâng, Phùng cô cô.”
Phùng cô cô mỉm cười, sự lạnh lẽo trên mặt hoàn toàn biến mất, giống như những đóa hoa băng nở rộ, mùa xuân sớm đã đến.
“Nhìn xem, đây chẳng phải hiểu chuyện rồi sao?”
Phó Xảo Ngôn nghe những lời ấy, cảm thấy Phùng cô cô cũng là người tốt. Đối với bọn họ, Phùng cô cô chỉ là một người dạy dỗ, nói đến mức này đã là hết lòng quan tâm rồi.
Cung uyển sâu thẳm, ngõ Vĩnh Hạng tồi tàn, cung điện nguy nga tráng lệ, trong đó chôn vùi bao nhiêu giấc mơ tuổi trẻ, ngay cả chính tòa cung điện nguy nga này cũng không thể nói hết được.
Phó Xảo Ngôn cúi đầu xuống, chỉ cần vượt qua mười mấy năm này, nàng có thể trở về nhà đoàn tụ với đệ đệ.
Nửa giờ tưởng chừng rất khó chịu, nhưng Phó Xảo Ngôn chăm chú lắng nghe lời Phùng cô cô, cũng không cảm thấy mệt mỏi.
Chẳng bao lâu, thời gian đến.
Phùng cô cô khẽ gật đầu, đứng dậy, cẩn thận vuốt phẳng vạt váy lục phúc của mình: “Mọi người trở về phòng trước, uống chút nước nóng để làm ấm tay, nghe thấy các tỷ tỷ gọi thì nhanh chóng ra ngoài.”
Phó Xảo Ngôn theo đoàn người trở về phòng.
Phòng này có mười hai người, hầu hết đều khoảng mười mấy tuổi, mỗi người đều im lặng, không ai có hứng thú nói chuyện với người khác.
Khi Phó Xảo Ngôn đang dùng tách trà để làm ấm tay, một giọng nói nhẹ vang lên bên cạnh nàng: “Tỷ tỷ, chúng ta cũng ở chung một phòng này.”
Phó Xảo Ngôn quay lại nhìn, đúng là tiểu cô nương đứng sau nàng ở cửa cung.
Chỉ thấy nàng ấy mở to đôi mắt long lanh nhìn nàng, mái tóc đen dài được búi thành búi tóc nhỏ nhắn, trông thật dễ thương.
Phó Xảo Ngôn nhẹ nhàng đáp: “Đúng vậy, thật trùng hợp.”
Giọng nói của nàng còn mang chút trẻ con, nhưng lại rất êm dịu, thanh thoát, phối thêm với khuôn mặt kia, hiển nhiên là một mỹ nhân tuyệt sắc.
Tiểu cô nương hơi ngây ngốc, ánh mắt dán chặt vào Phó Xảo Ngôn, không thể rời đi: “Tỷ tỷ, tỷ thật đẹp.”
Tiểu cô nương còn nhỏ, hiện giờ mới tám chín tuổi, trông vẫn còn là một đứa trẻ, nói chuyện tự nhiên không hề e dè.
Phó Xảo Ngôn định nhắc nhở tiểu cô nương vài câu, thì nghe một giọng nói khác chen vào: “Đẹp thì có gì hay? Trong cung này không thiếu mỹ nhân, muốn đến Đông Lục Cung cũng phải xem mình có năng lực hay không.”
Đông Lục Cung là nơi ở của những cung nữ được Long Khánh đế sủng ái nhất hiện nay, chuyện này người người trong kinh thành đều biết, những lời nói ấy ẩn chứa ý gì, nếu suy nghĩ kỹ càng sẽ hiểu được.
Phó Xảo Ngôn nhíu mày, quay người nhìn nàng ta.
Không ngoài dự đoán, tiểu cô nương nói chuyện có dung mạo xinh đẹp, tuổi tác ngang bằng nàng, nhưng vóc dáng đầy đặn, ở tuổi còn nhỏ đã có đường cong, trông rất chín chắn.
Phó Xảo Ngôn nhấp một ngụm trà, nhẹ nhàng nói: “Dựa vào bản thân mình để phán xét người khác, tất nhiên sẽ thấy mọi thứ đều không đúng.”
Lời này của nàng vô cùng văn nhã, tiểu cô nương rõ ràng đã đọc sách vài năm, nhưng cũng không tinh thông, nghe vậy chỉ hiểu được đôi phần, lại càng thêm tức giận.
Nàng ta bước nhanh ba, bốn bước đến trước mặt Phó Xảo Ngôn, ngẩng đầu trừng mắt nhìn nàng.
"Muốn mắng thì mắng thẳng, vòng vo như vậy có ý gì!"
Tính tình quả thực nóng nảy. Phó Xảo Ngôn không muốn gây chuyện, chỉ khẽ gật đầu, giọng dịu dàng: "Vị muội muội này, đừng vội, mấy vị tỷ tỷ bên ngoài đang gọi, chúng ta đi dùng bữa thôi."
Vừa dứt lời, quả nhiên nghe thấy tiếng đại cung nữ bên ngoài gọi, liền thu dọn đồ dùng trà, chỉnh lại y phục, thong thả bước ra ngoài.
"Ngươi chờ đấy!" Tiểu cô nương giậm chân, cũng chạy theo ra ngoài.
Cũng chẳng còn cách nào, bụng đói thì những chuyện cãi vã phải để dành đến tối.
Lúc này, Phùng cô cô đã khoác áo choàng, đứng ở cửa viện chờ họ, thấy các tiểu cô nương xếp hàng rất nhanh, trong lòng không khỏi hài lòng.