Người dịch: Minh Châu
Phó Xảo Ngôn biết, với vẻ đẹp của mình nàng sẽ không bị loại, nhưng lại lo lắng vẻ đẹp này sẽ khiến mình không được yên ổn trong cung.
Tuy nhiên, giờ phút này, khi đã bước vào cung thất, nàng đã không còn đường để do dự hay lùi bước.
Một bước này tuy hiểm trở, nhưng nếu quay đầu thì chính là vực thẳm vạn trượng.
Cho dù vì bản thân hay vì đệ đệ Hằng Thư, nàng cũng phải ở lại.
Trong lúc đang ngẩn ngơ, Phó Xảo Ngôn đã đi theo mười người còn lại suốt nửa canh giờ.
Trường Tín Cung rất lớn, cả nhóm người đi theo con đường nhỏ quanh co khúc khuỷu dành cho các cung nhân phía sau cung điện, cuối cùng đến một viện tử ở góc tây nam.
Lúc này mặt trời đã lặn, cả chiều nay Phó Xảo Ngôn chưa được uống một giọt nước nào, lại thêm hứng gió lạnh buốt, nên đôi môi đã khô nứt. Nàng cắn môi, thầm thở dài một hơi trong cảm giác đau nhói.
Tiểu viện này tên là Tú Xuân, ở liền kề còn có ba viện khác là Tú Hạ, Tú Thu và Tú Đông.
Những tiểu viện này không có bậc thềm, rất thấp, phòng ốc cũng không phải là những mái ngói lưu ly. Trong cung điện lộng lẫy này, nơi đây chẳng khác nào những cành hoa tàn trong rừng hoa đang khoe sắc.
Nhưng Phó Xảo Ngôn biết, nàng đã thành công ở lại.
Khi các nàng học xong cung quy và được ghi danh, thân nhân của các nàng sẽ nhận được ba mươi lượng bạc.
Trong buổi tuyển chọn đầu tiên, nàng đã đăng ký tên và địa chỉ của Phó Hằng Thư, chỉ mong ba mươi lượng bạc này có thể giúp đệ ấy vượt qua mùa đông khắc nghiệt năm nay.
Viện tử chật hẹp, các quản sự cô cô cũng không nói nhiều, mỗi người phụ trách cổng dẫn hai mươi lăm người đi theo, bốn gian nhà vừa lúc có thể chứa một trăm người.
Đây là mùa đông năm Long Khánh 41, Long Khánh đế đã ở tuổi xế chiều, các cuộc tuyển chọn lớn nhỏ đã diễn ra hơn mười lần, hậu cung đầy ắp các phi tần. Cuộc tuyển chọn mùa đông năm nay chỉ là tiểu tuyển, số người được chọn không nhiều, chủ yếu chỉ để bổ sung cho hơn một trăm cung nhân đột ngột qua đời vì bệnh tật trong năm ngoái.
Nếu không vì lý do này, có lẽ tiểu tuyển năm nay cũng không tổ chức.
Vì vậy, viện tử mà đám cung nhân hay gọi là Tứ Quý Sở này, giờ đây không hề chật chội.
Phó Xảo Ngôn theo sau cô nương phía trước, đi vào Tú Xuân viện.
Vị cô cô mặc váy thêu lục phúc kia, chính là quản sự của viện này.
Bà ta bảo đại cung nữ mang đến một chiếc ghế, rồi ngồi ngay trước gian chính.
Bên dưới là hai mươi lăm tiểu cô nương run rẩy trong gió lạnh nhưng dường như bà ta lại chẳng nhìn thấy.
Một đại cung nữ dâng lên một tách trà nóng, bà ta nhấp một ngụm cho thấm giọng rồi mới lên tiếng: "Ta họ Phùng, được Hoàng hậu cất nhắc, bổ nhiệm làm Thượng cung Chính Thất phẩm, các ngươi cứ gọi ta Phùng cô cô là được."
Giọng bà ta nhẹ nhàng, êm ái, vừa như làn gió xuân, lại vừa như mưa mùa hạ.
Những tiểu cô nương bên dưới không ai dám lên tiếng, đều cúi đầu, không nói một lời.
Không khí bỗng trở nên yên tĩnh.
Chỉ có tiếng gió rét gào thét.
Giọng Phùng cô cô đột nhiên cao lên, nghiêm nghị: "Quản sự nói chuyện, các ngươi phải đáp 'vâng', nên khi ta nói xong, các ngươi phải đáp 'Vâng, Phùng cô cô', hiểu chưa?"
Phó Xảo Ngôn cảm thấy toàn thân run lên, vội vàng đáp: "Vâng, Phùng cô cô."
Ngoài nàng ra, còn hơn hai mươi người khác cũng đáp lại.
Mặc dù không đều nhau, nhưng tốt hơn là không lên tiếng.
Quả nhiên, Phùng cô cô hài lòng gật đầu, nói: "Tốt lắm, cũng không đến nỗi ngu ngốc."
Tiếp đó lại lên tiếng: "Hai người xếp thứ ba, thứ tư ở hàng thứ hai bên trái; xếp thứ nhất ở hàng thứ ba bên phải; và hai người ở giữa hàng cuối cùng, tại sao không đáp?"
Bà ta điểm danh năm người, nhưng chỉ có người xếp thứ thứ tư ở hàng thứ hai run rẩy đáp: "Vâng, Phùng cô cô, vừa rồi cổ họng đau, sợ làm phiền tai ngài."
Vì đã lâu không được uống nước, cổ họng của nàng ấy đã khản đi, quả thực không dễ nghe.
Phùng cô cô lạnh lùng nhìn họ, đột nhiên nói: "Năm người họ không đáp lời, tất cả mọi người tối nay không được dùng bữa, rửa mặt xong thì đi ngủ, sáng mai sẽ có đại cung nữ gọi các ngươi dậy, tan đi."
Nói xong, bà ta đứng dậy, thẳng tiến vào gian chính.
Hai đại cung nữ còn lại theo thứ tự phân phát phòng cho họ ở, phòng bên trái và bên phải đều là giường chung, giường rất rộng, có thể chứa hai mươi đến ba mươi người, giờ đây chỉ có mười mấy người, tất nhiên rất thoải mái.
Có lẽ vì chuyện vừa xảy ra, khi trở về phòng, họ không nói chuyện với nhau, mà chỉ tụ tập lại uống chút nước, rồi im lặng rửa mặt xong, cùng nhau nằm lên chiếc giường ấm áp.
Bên ngoài trời đã tối đen, tiểu nương tử đi ngủ cuối cùng thổi tắt chiếc đèn cung đình.
Bên trong phòng lập tức chìm vào bóng tối, chỉ còn nghe thấy tiếng thở rì rào, lúc mạnh lúc yếu.
Không biết ai lật người một cái, rồi một giọng nói nhỏ bé, mềm mại vang lên: “Nương, con đói.”