Người dịch: Minh Châu
Sáu cung nhân này đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã xem qua gần hết các tiểu cô nương, vì vị trí hơi xa, nên đến cuối cùng mới có một cô cô mặc chiếc váy thêu sáu bông sen đến gần nàng.
Phó Xảo Ngôn không ngẩng đầu lên, chỉ chăm chăm nhìn vào chiếc giày thêu hình sen của vị cô cô này.
Không biết bông sen đó là ai thêu, chỉ thấy những cánh hoa màu trắng nõn mềm mại, nở rộ, tuyệt đẹp.
Cô cô như nhìn thấy điều gì đó, dừng lại trước mặt nàng, một lúc sau, Phó Xảo Ngôn nghe thấy cô cô kia hít vào một hơi, nhưng không nói gì mà trực tiếp quay trở lại hàng đầu.
Phó Xảo Ngôn cuối cùng cũng vượt qua được cửa ải này, tim nàng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cha mẹ phù hộ, chọn ta, chọn ta đi.
Nàng cầu nguyện như vậy.
Được chọn thì sẽ có bạc.
Mấy cung nhân quản sự trước mặt dường như vẫn đang bàn bạc, khoảng một nén hương sau, cô cô mắt nhỏ kia lến tiếng nói: "Nghe ta gọi số thì đứng yên tại chỗ, không được gọi thì theo vị thúc thúc này ra ngoài, hiểu chưa?"
Mặc dù đây là câu hỏi, nhưng những tiểu cô nương bên dưới đều không trả lời.
Chẳng mấy chốc, cô cô bắt đầu gọi số theo thứ tự.
Sau khi đọc một lúc, một thái giám hơi mập trong số những người đến sau bước ra, nhẹ giọng nói: "Các cô nương, theo ta đi."
Phó Xảo Ngôn thở phào nhẹ nhõm, trong sáu mươi người được gọi lần này, không có tên nàng.
Tuy nhiên, nàng chưa kịp vui mừng thì vòng tuyển chọn tiếp theo đã bắt đầu.
Họ tiếp tục theo cô cô mặt dài, mắt nhỏ đến một tòa lầu ở sâu trong hoa viên.
Nói là lầu các, nhưng tòa cung điện hai tầng này rất đồ sộ, trước điện có một sân khấu rộng rãi, chắc hẳn là nơi hoàng tộc thường nghe nhạc, vui chơi.
Từ nhỏ đến lớn Phó Xảo Ngôn vẫn luôn ở trong ngõ hẻm, mặc dù phụ thân nàng chỉ là một tiên sinh dạy học, nhưng lại hiểu biết rất rộng.
Khi nàng bốn năm tuổi, ông đã dạy nàng học chữ, cho nàng đọc sách, mãi đến khi mất, cũng chưa bao giờ gián đoạn việc học hành của con gái.
Vì vậy, Phó Xảo Ngôn chỉ thoáng nhìn, liền thấy được tên của tòa lầu các này - Bách Hỷ Lâu.
Lần này, cô cô trực tiếp nói chuyện với cung nhân canh giữ cửa lâu, dẫn họ bước thẳng vào bên trong.
Tầng một của tòa Bách Hỷ Lâu này rất rộng rãi, bốn phía đều treo những tấm màn dày, họ vừa mới bước vào, liền cảm thấy một luồng hơi ấm bao trùm lấy cơ thể.
Nơi này còn có mấy lò than đang cháy.
Sau khi bốn mươi tiểu cô nương đã đứng thành bốn hàng, vị cô cô có khuôn mặt dài mới nói: “Các vị tổng quản và các cô cô muốn quan sát lần nữa cho kỹ, các ngươi phải giữ yên lặng, nghe theo lời họ.”
Vì vừa mới đi từ một hướng khác đến Bách Hỷ Lâu, nên lúc này Phó Xảo Ngôn đứng ở vị trí giữa hàng thứ hai.
Những vị thái giám tổng quản và các cô cô quản sự nhanh chóng bắt tay vào công việc, họ cầm thước dây, lần lượt đo chiều dài tay, chân, eo của các tiểu cô nương.
Trước đó, phu nhân chủ bổ của huyện đã có nói, việc tuyển chọn trong cung rất khắt khe. Những người có khuôn mặt tối tăm, gầy yếu, thấp bé, hôi miệng, hôi thân, tóc vàng rơm, hoặc nói năng lắp bắp đều sẽ bị loại bỏ, mà đây chỉ là vòng sơ tuyển.
Không biết có phải tình cờ hay không, đến lượt Phó Xảo Ngôn, lại là vị cô cô mặc chiếc váy thêu sáu đóa sen.
Cô cô này trông khoảng ba mươi mấy tuổi, khuôn mặt bình thường, nhưng làn da rất trắng. Phó Xảo Ngôn mới mười ba tuổi, chưa bằng vai của bà, theo động tác ra hiệu của bà, nàng phải hơi ngẩng đầu lên mới nhìn rõ mặt.
Trên mặt vị cô cô này không chút biểu cảm, bình tĩnh tự nhiên, giữ chặt tay Phó Xảo Ngôn cẩn thận đo, vừa đo vừa hỏi: “Bao nhiêu tuổi rồi? Tên gì?”
Phó Xảo Ngôn nhẹ nhàng đáp: “Bẩm cô cô, ta tên Phó Xảo Ngôn, năm nay mười hai tuổi.”
Nàng trôi chảy đáp, giọng nói dịu dàng, rất dễ nghe.
Nhắc tới thì, các tiểu cô nương ở tuổi này, giọng nói thường ngân cao như tiếng chim hoàng oanh, nhưng giọng của Phó Xảo Ngôn lại có thêm phần dịu dàng, nghe rất dễ chịu.
Cô cô kia lại không có phản ứng gì khác, chỉ khẽ gật đầu, cất thước dây rồi đi đến người kế tiếp.
Lần này cũng không khác gì lần trước, các quản sự bàn bạc một lát, lại dẫn những người bị loại đi.
Phó Xảo Ngôn vẫn được ở lại.