Người dịch: Minh Châu
Mùa xuân tháng Ba, khí trời ấm áp lại có chút se lạnh.
Phó Xảo Ngôn khoác chiếc áo bông màu sen đã cũ, cúi đầu đứng lặng lẽ trong hàng ngũ.
Đội ngũ này rất dài, phần lớn là những cô nương chỉ mới mười mấy tuổi nhưng lại vô cùng im lặng, chẳng có ai dám lớn tiếng ồn ào.
Chẳng bao lâu, cổng Đông Giác mở ra.
Phó Xảo Ngôn vội vàng ngẩng đầu liếc nhìn một cái, rồi lại cúi đầu xuống, không nói một lời.
Hàng người chậm rãi tiến về phía trước.
Khoảng chừng nửa chén trà, cổng Đông Giác lại đóng lại.
Thời tiết lạnh lẽo, không biết từ lúc nào gió bấc lại nổi lên, chiếc áo mỏng manh trên người nàng không đủ ấm, chẳng bao lâu sau cả cơ thể liền run lên.
Gió lạnh buốt xương, lớp áo lại mỏng như giấy, Phó Xảo Ngôn nghiến chặt răng, cố gắng giữ vững tư thế.
Đột nhiên, một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên từ phía sau: "Tỷ tỷ, tỷ có lạnh không?"
Phó Xảo Ngôn giật mình, hơi nghiêng đầu nhìn lại.
Chỉ mới lộ nửa bên mặt đã khiến tiểu cô nương kia mở bừng mắt.
Trong gió lạnh, chỉ thấy gương mặt Phó Xảo Ngôn trắng nõn như tuyết, mái tóc đen óng mượt, đôi lông mày thanh tú uốn cong mềm mại, dưới đôi lông mày là đôi mắt đen long lanh như ngọc, xinh đẹp tuyệt trần.
Cô nương kia rõ ràng không ngờ nàng lại xinh đẹp đến thế, ngây người một lúc lâu, mới lắp bắp nói: "Tỷ tỷ, tỷ thật đẹp."
Phó Xảo Ngôn nghe vậy lập tức quay mặt đi, không đáp lời.
Tiểu cô nương thấy nàng không để ý đến mình, cũng không làm phiền thêm nữa, chỉ tiếp tục im lặng.
Cổng Đông Giác mở rồi đóng, đóng rồi mở, khoảng nửa giờ sau, cuối cùng cũng đến lượt Phó Xảo Ngôn đứng trước cổng.
Đây là cổng phụ của Trường Tín Cung, đi ra ngoài khoảng nửa giờ là đến đường lớn, bất cứ cung nữ nào của Hoàng môn ra ngoài làm việc đều sẽ đi qua đây.
Vì nơi này hẻo lánh, nên những cung nhân, tú nữ được tuyển chọn sẽ tiến vào hoặc bước ra từ đây. Mấy trăm năm qua, đã có vô số cô nương trẻ đẹp từ đây vào cung, có người đến tuổi lại ra khỏi cung, cũng có người cuối cùng ngồi lên được ghế phượng, nắm giữ lục cung.
Vì vậy, cổng Đông Giác không tên tuổi này, còn được bách tính gọi là cửa quý nhân.
Hôm nay, người canh giữ cổng này là hai tân binh của Ngự Lâm Quân, chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi, còn chưa nhược quán (1), thấy Phó Xảo Ngôn với đôi lông mày thanh tú, dịu dàng, không nhịn được mà nhìn nàng thêm vài lần.
(1) Nhược quán: Thời xưa gọi thanh niên 20 tuổi là nhược quán
Phó Xảo Ngôn từ nhỏ đã xinh đẹp, đối với ánh nhìn này đã quá quen thuộc, liền vội vàng cúi đầu xuống, hận không thể dùng khăn che mặt mình lại.
Với vẻ đẹp của nàng, trước kia khi còn ở ngõ Hải Đường đã rất nổi bật, nay nếu ở lại trong cung chắc chắn sẽ gian nan hơn.
Nhưng nàng không có lựa chọn, đây là con đường duy nhất nàng có thể đi.
Chẳng bao lâu, cổng Đông Giác lại mở ra. Một cô cô khoảng bốn mươi tuổi, mặt dài, mắt nhỏ bước ra, giọng trầm trầm nói: "Vào cung rồi, không được nhìn đông ngó tây, nói chuyện lớn tiếng, từng người các ngươi nối đuôi nhau, theo ta vào."
Phó Xảo Ngôn vội vàng bước nhanh vài bước, im lặng đi theo sau bà ta.
Nàng cúi đầu, không dám thở mạnh, chỉ chăm chăm nhìn xuống mặt đường đá xanh, trong thoáng chốc những tưởng như vẫn còn ở ngõ hẻm trước nhà.
Khoảng chừng một khắc sau, bọn họ dừng lại trước một hoa viên nhỏ.
Cô cô kia dừng lại, quay người, liếc mắt nhìn: "Xếp thành hàng mười người, đứng thẳng, ngẩng đầu, động tác nhanh nhẹn lên."
Phó Xảo Ngôn vừa lúc là người đầu tiên, nàng vội vàng đứng vào hàng đầu, bên trái nhất, chỉ hơi ngẩng đầu.
Từ khi bước vào đến giờ, ngoài câu nói vừa rồi của vị cô cô kia ra thì thật sự không có chút âm thanh nào khác.
Chừng trăm tiểu cô nương này cứ như không hề tồn tại, họ im lặng, tĩnh mịch, còn yên tĩnh hơn những bông hoa cỏ vô tri giác.
Khi tất cả mọi người đã đứng đúng vị trí, Phó Xảo Ngôn khẽ liếc nhìn, chỉ thấy từ lối đi nhỏ bên kia, có khoảng năm sáu người đi tới.
Nàng không hiểu lễ nghi trong cung, cũng không biết những người mặc áo xanh tím kia là ai, chỉ biết có ba thái giám và ba vị cô cô, đang thong thả bước tới.
Cũng may, bức tường thành vững chãi của cung điện đã chắn đi cái lạnh, vậy nên khi nàng đứng ở đây thì không còn cảm thấy lạnh nữa.
Sáu người kia vừa bước vào hoa viên liền tản ra.
Mặc dù đã ngẩng đầu lên, nhưng Phó Xảo Ngôn vẫn cúi mắt xuống.