Cung Nữ Thành Hậu

Chương 11: Ta không sao

Trước Sau

break

Người dịch: Minh Châu

 

Một tháng qua, việc học của họ rất nặng nề, Phó Xảo Ngôn cũng chỉ mới mười ba tuổi, ứng phó cũng có chút chật vật, vậy nên thật sự không có nhiều sức lực để chăm sóc người khác. Một khi Tôn Tuệ Tuệ nắm bắt được cơ hội, Thẩm An Như sẽ gặp rắc rối.

Nhưng nàng ấy chưa bao giờ than phiền với Phó Xảo Ngôn.

Dù nàng ấy nhỏ tuổi, không đánh lại được Tôn Tuệ Tuệ nhưng cũng không muốn liên lụy đến Phó Xảo Ngôn, nghĩ rằng chịu đựng một lúc là được rồi, đến khi các cung chọn người, có lẽ cả đời này cũng không gặp mặt nữa.

Thẩm An Như trông ngây thơ, nhưng không hề ngốc. Nàng biết chuyện này không nên nói với các cô cô hay tỷ tỷ, có thể sẽ bị họ nghĩ rằng nàng không có năng lực, không đáng trọng dụng.

Những chuyện này, nàng ấy đều cố gắng chịu đựng.

Nhưng không ngờ Tôn Tuệ Tuệ lại độc ác đến vậy, vào ngày quan trọng như thế này mà khiến Thẩm An Như không thể đi lại bình thường, vậy thì sau này có lẽ chỉ có thể vất vả cả đời ở ngõ Vĩnh Hạng này.

Phó Xảo Ngôn giận dữ, hạ giọng nói: “Ngươi làm như vậy có ích lợi gì? An Như còn nhỏ, lại không có nhan sắc như ngươi, không đe dọa gì đến ngươi cả.”

Nàng rất ít khi nổi giận, từ nhỏ tính tình đã dịu dàng, nếu không phải thấy Thẩm An Như đau đến mức mồ hôi đầm đìa, thì dù thế nào cũng sẽ không nói những lời nặng nề như vậy.

Tôn Tuệ Tuệ ghét nàng nhất, chỉ muốn xé nát khuôn mặt nàng ra. Nhưng Phó Xảo Ngôn không dễ chọc, nàng ta không bắt nạt được, chỉ có thể tìm cách bắt nạt những người thân cận.

“Ta thích, ta vui, ngươi định thế nào? Có gan thì đi nói với cô cô đi, để cô cô trừng phạt ta.”

Nàng ta quả thực rất xinh đẹp, lông mày, đôi mắt đều đẹp, dáng người mềm mại, trong phòng đầy những thiếu nữ chưa trưởng thành, chỉ có mỗi nàng ta là toát lên vẻ nữ tính.

Nhưng nàng ta lại làm đủ việc xấu, khiến khuôn mặt xinh đẹp cũng trở nên tối tăm, phá hỏng tướng mạo trời ban kia.

Phó Xảo Ngôn nắm chặt tay, định phản bác, thì Thẩm An Như đột nhiên túm lấy tay nàng, thở hổn hển lắc đầu: “Ngôn tỷ tỷ, muội không sao.”

“An Như…”

Thẩm An Như miễn cưỡng mỉm cười với nàng, vừa thở vừa nói: “Bây giờ mà đi tìm cô cô, muội sẽ phải ở lại đây mãi mãi, cố gắng vượt qua trưa này là được rồi. Chỉ là phiền Ngôn tỷ tỷ đến lúc đó giúp đỡ muội, đừng để các cô cô nhìn ra điều gì khác thường.”

Phó Xảo Ngôn thở dài, liếc nhìn Tôn Tuệ Tuệ, rồi cúi người dùng khăn quấn vết thương ở chân cho nàng.

May mà Thẩm An Như nhỏ bé, giường đất lại cao, khi nàng xuống giường không cần dùng nhiều sức, nên vết thương không đáng kể.

Tôn Tuệ Tuệ khoái chí khịt mũi, tự mình đi rửa mặt.

Các tiểu cô nương trong phòng nhìn nhau, rồi lặng lẽ quay người làm việc riêng, không ai nói thêm một lời.

Dù sao sau hôm nay, mỗi người sẽ đi về một hướng khác, không ai gặp lại ai nữa.

Phó Xảo Ngôn quấn vết thương choThẩm An Như xong, đỡ nàng mặc lại giày, lo lắng hỏi: “Sao rồi?”

Thẩm An Như dùng tay áo lau mồ hôi trên trán, cố gắng tỏ ra bình thường: “Vẫn ổn, cảm ơn tỷ tỷ.”

Phó Xảo Ngôn đỡ nàng rửa mặt xong, trên đường đến thiện đường, hai chậm rãi đi theo ở phía cuối cùng của đội ngũ.

Trên đường, Thẩm An Như ngoài đi chậm ra, không lộ vẻ gì khác thường.

Nàng cũng không để Phó Xảo Ngôn đỡ, một mình từ từ đi phía sau.

Phùng Tú Liên quay lại nhìn, thấy nàng cố gắng bước đi, không hề than vãn, ngược lại có chút tán thưởng.

Trong cung này, những tiểu cung nữ ra ra vào vào không biết đã bao nhiêu lượt, biểu hiện của Thẩm An Như trong lúc này thật sự rất tốt.

Cũng khó cho nàng còn nhỏ tuổi mà đã biết chịu đựng, còn có thể khiến Phó Xảo Ngôn sẵn sàng tranh chấp với Tôn Tuệ Tuệ vì nàng.

Dù sao, trong cung này, ai ai cũng chỉ sống vì chính mình.

 Ăn sáng xong, Phùng Tú Liên trực tiếp dẫn họ đến Bách Hỉ Lầu.

Họ tay không bước vào cung điện, nên hiện giờ chỉ còn bộ quần áo khi vào cung được gói gọn trong một chiếc bao nhỏ.

Bộ quần áo tuy không đáng giá, nhưng lại chứa đựng niệm tưởng, không ai nỡ vứt bỏ.

Đường đi từ đây đến Bách Hỉ Lầu vẫn là con đường lúc trước họ đi, cùng một con đường, nhưng tâm trạng lại khác.

Thẩm An Như luôn cố gắng đi theo bên cạnh Phó Xảo Ngôn, thỉnh thoảng lại lau mồ hôi trên trán, nhưng tốc độ vẫn không hề chậm lại.

Phó Xảo Ngôn quay đầu nhìn nàng, lần đầu tiên cảm thấy tiểu cô nương này cũng đã lớn rồi.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc