Người dịch: Minh Châu
Đại Càng trải qua hai trăm mười tám năm, có tám vị hoàng đế. Ngoài Hoàng hậu của Thái tổ xuất thân từ nông dân, thì các Hoàng hậu của các vị Nguyên đế và Văn đế trước đó cũng đều là thông qua việc tuyển chọn mà vào cung, chứ không phải là những quý nữ xuất thân từ gia đình quyền quý.
Chỉ có Vương Hoàng hậu của Long Khánh đế hiện nay, là Lương Đệ của Thái tử khi xưa, cha của bà hiện là quan viên trong các, gia tộc vô cùng hiển hách.
Vì đa phần là những cô nương dân thường, nên những cung nữ này khi mới vào cung thường chưa quen, cần phải được dạy dỗ kỹ lưỡng trước khi được phái đi hầu hạ các phi tần.
Vương hoàng hậu phái Phùng Tú Liên xuống giám sát cũng vì như vậy.
Mặc dù bà chỉ quản lý mỗi Tú Xuân Sở, nhưng trên thực tế, tất cả các công việc của Tiểu Tuyển lần này đều phải báo cáo với bà, bà chính là quản sự thực sự của lần tuyển chọn này.
Chính vì vậy, những cô nương được phân đến Tú Xuân Sở không phải có nhan sắc vô cùng xinh đẹp thì là có thân hình hoàn hảo, hoặc giọng nói mềm mại như tiếng chim họa mi.
Họ không chỉ có những ưu điểm này, mà còn rất ngoan ngoãn, hiểu chuyện, dù chỉ là cố gắng thể hiện tốt trước mặt Phùng Tú Liên thôi, thì cũng đủ để khiến người ta thấy thoải mái rồi.
Việc học cung quy rất nặng nề, họ không chỉ phải thuộc lòng hàng ngàn chữ cung quy Đại Càng, mà còn phải học thuộc tất cả các nghi thức hành lễ, đi lại, rót trà... khi hầu hạ chủ tử. Ngoài ra, họ còn phải luyện tập đứng, ngồi, ăn, uống, nếu không làm tốt một việc nào đó thì cũng không được.
Long Khánh đế đã trị vì được bốn mươi hai năm, cho dù có tiết kiệm thế nào đi nữa, cũng có không ít phi tần và con cái.
Trong cung này, có hàng trăm chủ tử lớn nhỏ, đó là còn chưa kể đến các cung phi cấp thấp như Tài nhân, Tuyển thị, Thục nữ. Họ không chỉ phải quen thuộc với nơi ở của mỗi chủ tử, mà còn phải nhớ rõ các hoàng tử, công chúa sinh ra trong từng cung, thậm chí phải nhớ rõ sinh mẫu của mỗi vị hoàng tôn, để tránh sai sót trong tương lai.
Dù cho Phó Xảo Ngon có thông minh, thì cũng cảm thấy rất mệt mỏi sau một ngày luyện tập.
Điều khó khăn nhất trong đó là luyện tập đứng. Họ không chỉ đứng mà còn phải cầm khay, trên khay đặt đầy những bát sứ trắng đựng đầy nước, phải đứng như vậy trong một giờ đồng hồ, không được nhúc nhích, không được run, nếu nước bị đổ ra, thì thước tre trong tay các đại cung nữ sẽ vung lên, đánh vào người, đau nhói.
Hai mươi mấy ngày trôi qua, vết thương trên tay và chân của Phó Xảo Ngôn dần mờ đi, những trận đòn cũng ngày càng ít.
Đến ngày cuối cùng của tháng, Phùng Tú Liên không bắt họ luyện tập tiếp, mà chỉ nói mấy lời đáng nghiền ngẫm.
"Các ngươi từ Tú Xuân Sở này ra ngoài, cũng coi như là học trò của Phùng Tú Liên ta. Ngày mai, các cung nữ từ các cung khác đến chọn người, các ngươi hãy thể hiện cho tốt, đừng để ta mất mặt. Trong cung này không phải là dễ sống, mong các ngươi sau này tự chăm lo, vận mệnh của mỗi người các ngươi, đều phụ thuộc vào chính bản thân các ngươi."
Hai mươi lăm cô nương trong phòng khách cùng nhau hành lễ: "Vâng, cám ơn cô cô."
Đêm đó, sau khi dùng xong bữa tối, họ nhanh chóng trở về phòng chuẩn bị đi ngủ.
Ngày nào cũng phải đứng cả buổi chiều, dù có là người làm bằng sắt cũng chịu không nổi, huống chi là những thiếu nữ nhỏ tuổi này.
Một đêm yên tĩnh, đến ngày thứ hai, từ sáng sớm đại cung nữ đã đến gọi họ dậy.
Phó Xảo Ngôn vừa mặc xong quần áo, chuẩn bị xuống đất rửa mặt, bỗng nhiên nghe bên cạnh vang lên một tiếng kêu đau đớn.
Nàng quay đầu nhìn lại, thì ra là Thẩm An Như đang ôm chân kêu đau.
Phó Xảo Ngôn vội vàng đỡ nàng ấy ngồi lên giường, giúp nàng cởi giày.
Vừa cởi ra, liền nghe thấy tiếng thở gấp của các tiểu nương tử khác.
Chỉ thấy một mảnh vỡ của chén trà đầy sắc nhọn đang nằm trong giày, trên đó còn dính máu đỏ tươi.
Phó Xảo Ngôn cau mày, đột nhiên ngẩng đầu lên.
Ở phía bên kia phòng, Tôn Tuệ Tuệ đang nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt đầy vẻ đắc ý.
Dù nàng ta không lên tiếng, nhưng những người khác đều biết là do nàng ta làm, hơn nữa nàng ta cũng không che giấu.
Tôn Tuệ Tuệ chính là cô nương ban đầu đã châm chọc Phó Xảo Ngôn, nàng ta là nữ nhi của một tiểu thương ở ngoại thành kinh đô, gia đình có chút tài sản, đương nhiên khinh thường những thôn dân như họ.
Nhưng nàng ta rất giỏi giả vờ, trên mặt thì không hề lộ ra chút nào, nhưng lại hay âm thầm bắt nạt các tiểu cô nương nhỏ tuổi hơn, vô cùng đáng ghét.
Người hay bị nàng ta bắt nạt nhất chính là Thẩm An Như, một là vì đây là tiểu cô nương nhỏ tuổi nhất, tính tình lại đơn thuần, hai là vì nàng ấy thân thiết với Phó Xảo Ngôn, khiến Tôn Tuệ Tuệ rất khó chịu.