“Chú út, chắc chắn cháu sẽ giải quyết tốt chuyện này, xin chú đừng nói cho bố và ông nội biết…”
Thẩm Tứ lạnh lùng nhìn anh ta, trông chẳng có chút hòa nhã gì.
“Nếu biết sợ thì tại sao lúc trước cậu lại ngoại tình?”
Lúc trước, Thẩm thị là do cụ Thẩm và em trai Thẩm Nguyên Khải của ông cùng sáng lập, nhưng sau khi thành công thì Thẩm Nguyên Khải chê ghét người vợ đã từng tần tảo với mình, bắt đầu hái hoa bắt bướm, cuối cùng bị một người phụ nữ có ý đồ trộm mất bí mật của Thẩm thị, hại Thẩm thị suýt thì phá sản.
Vì lý do tiết lộ bí mật của công ty nên Thẩm Nguyên Khải bị các cổ đông bắt tay nhau đuổi ra khỏi công ty, sau đó ông ta không chịu được, không tới một tháng thì nhảy xuống sông chết đi, còn vợ con thì rời khỏi Thẩm thị, không biết đã đi đâu.
Bắt đầu từ giây phút đó, cụ Thẩm lập tức đặt ra quy củ trong gia đình, chỉ cần là có người nào trong nhà họ Thẩm phản bội bạn đời thì dù người có năng lực bao nhiêu cũng không thể tiếp tục quản lý công ty.
Nếu không phải hôm đó phát hiện ra Quý Dĩ Ninh ở phòng cho thuê bên ngoài, Thẩm Tứ thấy lạ rồi bảo thư ký điều tra, anh đã không biết người cháu trưởng thành chín chắn thường ngày lại làm chuyện đó.
“Chú à, đúng là lúc trước cháu không chống cự được sức hấp dẫn hưng bây giờ cháu đã hối hận rồi, xin chú cho cháu thêm một cơ hội nữa.”
Thẩm Tứ đứng dậy, tỏa ra khí tức đáng sợ quanh người.
“Cậu đừng xin tôi, cậu nên đi xin vợ mình, nếu ngày cả nửa người dưới của mình mà cậu còn không kiểm soát được thì làm sao khi trao Thẩm thị to như thế cho cậu, cậu có thể quản lý tốt được?”
Nói xong, Thẩm Tứ không chờ Thẩm Yến Chi đáp lời thì đã quay người bỏ đi. Cho đến khi Thẩm Tứ hoàn toàn biến mất ở cửa, Thẩm Yến Chi mới có thể cảm giác được sự áp bách trên người mình biến mất.
Chỉ trong hai phút ngắn ngủi, sau lưng anh ta đã là đầy mồ hôi lạnh. Chỉ là… làm sao Thẩm Tứ lại chợt quan tâm đến chuyện của mình vậy. Thẩm Yến Chi còn chưa nghĩ ra được lý do, điện thoại bị anh ta ném qua một bên bỗng reo lên.
Khi nhìn thấy chữ “mẹ” trên màn hình, Thẩm Yến Chi nheo mắt lại, vừa bắt máy thì đã nghe được một giọng nói tức giận vang lên.
“Thẩm Yến Chi, con mau mau tới chỗ mẹ đi!”
Bà ta ngừng trong giây lát rồi bổ sung: “Đừng dẫn Quý Dĩ Ninh theo, nữ thư ký kia đang ở chỗ mẹ.”
Nghe vậy, Thẩm Yến Chi lập tức hiểu ngay, chắc chắn là Tần Tri Ý đã kể chuyện mình mang thai cho Trần Tuyết Dung nghe, nếu không thì bà ta đã chẳng tức giận đến thế.
“Con sẽ tới ngay.”
Giọng anh ta lạnh lùng trầm thấp, cố kìm nén lửa giận trong lòng. Nếu biết Tần Tri Ý dai dẳng đến thế, lúc trước anh ta đã không mụ mị đầu óc, lên giường với cô ta vì ham muốn nhất thời rồi.
Thẩm Yến Chi cúp điện thoại, anh ta quay đầu nhìn lên lần, hít sâu rồi bước nhanh tới ga ra.
Ở cổng biệt thự, Thẩm Tứ vừa đi tới cạnh xe, thấy Tôn Hành đứng cạnh xe với vẻ là lạ.
“Sao thế?”
Tôn Hành ngập ngừng: “Chủ tịch Thẩm, ngài tự xem đi…”
Thẩm Tứ nhíu mày mở cửa xe ra. Đập vào mắt anh là Quý Dĩ Ninh với quần áo xộc xệch, e ngại nhìn anh. Ai không biết mà thấy cảnh này, có khi còn tưởng anh làm chuyện gì tày đình với cô.
“Rầm!”
Thẩm Tứ đóng cửa xe thật mạnh, lạnh lùng hỏi: “Chuyện gì đây?”
“Tôi… tôi cũng không biết, vừa rồi cô Quý đi khập khiễng ra khỏi biệt thự, nói là nhờ ngài đưa cô ấy đi một quãng…”
“Rồi cậu cho cô ấy lên xe à?”
Nhìn Thẩm Tứ có vẻ khó chịu, hôm nay anh đến đây cảnh cáo Thẩm Yến Chi là vì đền bù đêm đó suýt thì bất cẩn với Quý Dĩ Ninh. Từ giây phút anh đi ra khỏi biệt thự, anh không muốn có bất kỳ dính líu gì với cô nữa.
Thấy Thẩm Tứ không vui, Tôn Hành vô thức rụt cổ, gục đầu nói: “Xin lỗi chủ tịch Thẩm, xin lỗi, lần sau tôi không dám nữa.”