Nếu không phải nghĩ Quý Dĩ Ninh là cháu dâu của Thẩm Tứ thì anh ta cũng không dám để người ta lên xe.
“Nếu còn có lần sau thì anh cứ tới châu Phi đào mỏ đi.”
“Vậy bây giờ chúng ta làm sao đây? Hay là… tôi đuổi cô Quý xuống xe?”
Thẩm Tứ cười lạnh: “Cô ấy bước xuống xe tôi mà quần áo xộc xệch, bị người ta thấy được thì tôi có cả trăm cái miệng cũng không giải thích được.”
Tôn Hành cúi đầu thấp hơn, nếu biết sớm thì vừa thấy Quý Dĩ Ninh, anh ta đã khóa xe lại rồi.
“Thôi được rồi, lên xe trước đã.”
Thẩm Tứ cởi áo khoác tây trang, kéo cửa sau rồi ném vào người Quý Dĩ Ninh. Vốn là lòng Quý Dĩ Ninh còn bồn chồn, sợ Thẩm Tứ đuổi mình xuống xe. Suy cho cùng thì bọn họ chỉ mới gặp nhau vài lần, cô cũng không biết tính cách của Thẩm Tứ là sao.
Khi cô đang suy tư nếu Thẩm Tứ định đuổi mình đi thì sẽ ra sao, cô phải chạy khỏi đây như thế nào, thì chợt cửa xe bị mở ra, một chiếc áo khoác bay về phía cô.
Trong giây phút áo khoác bay lên đầu Quý Dĩ Ninh, che hết mọi ánh sáng, tiếng nói của người đàn ông vang lên thật rõ bên tai cô.
“Mặc vào.”
Mùi thông hòa lẫn với chút vị thuốc lá xộc vào mũi cô, cô cắn môi dưới, đưa tay lấy chiếc áo khoác trên đầu rồi mặc vào. Trên áo khoác vẫn còn ấm vì thân nhiệt của người đàn ông, Quý Dĩ Ninh cụp mắt, vô thức siết chặt vạt áo. Ngoài Thẩm Yến Chi ra thì đây là lần đầu tiên cô mặc quần áo của người đàn ông khác, còn ở trong tình huống xấu hổ như thế.
Ngay sau đó, bóng dáng cao lớn kia ngồi xuống, anh lạnh nhạt ra lệnh cho tài xế lái xe đi, trong giây phút chiếc xe khởi động, Quý Dĩ Ninh nhìn thấy xe của Thẩm Yến Chi lướt qua bên cạnh, tim cô thót lên. Cho đến khi thấy xe của Thẩm Yến Chi biến mất trong tầm mắt, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô bình tĩnh lại, quay đầu nhìn Thẩm Tứ.
“Chú út, hôm nay tôi đã làm phiền chú rồi, chú lái xe tới chỗ bắt taxi rồi để tôi xuống xe là được.”
Thẩm Tứ quay đầu nhìn cô, lạnh nhạt nói: “Bây giờ trông cô như thế nào, cô cảm thấy mình bắt taxi thì sẽ ra sao?
Sắc mặt của Quý Dĩ Ninh chợt trở nên xấu hổ, vừa rồi cô chạy trốn nên đã quên thay quần áo. Quả thật là mình như thế này thì không phù hợp để bắt taxi.
“Vậy thì làm phiền chú đưa tới cửa khu nhà.”
“Ừ.”
Thẩm Tứ nhìn cô rồi chợt nhíu mày, Quý Dĩ Ninh bị nhìn với ánh mắt như hóa thành thực thể kia, cô hồi hộp đổ mồ hôi tay, cứ cảm thấy bây giờ Thẩm Tứ không vui.
“Chú… chú út, sao vậy?”
“Cô ngồi lên văn kiện của tôi.”
Lúc này Quý Dĩ Ninh mới hoàn hồn, vừa rồi khi mình ngồi lên xe có cảm thấy hơi cấn, nhưng vì cô vẫn luôn sợ Thẩm Yến Chi bắt mình về nên không để ý.
“Xin lỗi chú…”
Quý Dĩ Ninh vội vàng ngồi dậy lấy văn kiện ra, cô chần chừ không biết có nên đưa cho Thẩm Tứ hay không. Tôn Hành ngồi ở ghế phụ thấy cô lúng túng, anh ta nhận lấy văn kiện.
“Đưa cho tôi đi cô Quý.”
Quý Dĩ Ninh biết chắc là Thẩm Tứ sẽ không cần văn kiện đó nữa. Bầu không khí trong xe trở nên im lặng, không ai nói chuyện nữa.
Cho đến khi Maybach dừng trước cửa khu nhà, lòng Quý Dĩ Ninh mới thở phào nhẹ nhõm. Cảm giác ở cùng Thẩm Tứ trong một không gian kín này quá là áp lực, khiến cô vô thức căng thẳng. Cô mở cửa xuống xe, quay đầu nhìn Thẩm Tứ rồi nói: “Chú út, hôm nay tôi cảm ơn chú, sau khi giặt áo xong thì tôi sẽ đưa cho tiếp tân của công ty chú.”
“Không cần đâu, ném đi là được.”
Quý Dĩ Ninh vô thức siết chặt bàn tay đang vịn cửa xe, đầu ngón tay cô trở nên trắng bệch. Cô cắn môi cụp mắt, khẽ nói: “Được, tôi đã làm phiền chú út rồi.”
Trong giây phút cô đóng cửa, Maybach màu đen khởi động rồi đi.
Nhìn thái độ của Thẩm Tứ, chắc là cô đã bị ghét. Vốn dĩ tính cách của Thẩm Tứ đã lạnh nhạt, mấy lần bọn họ gặp nhau cũng đều không vui, anh ghét cô là chuyện bình thường.
Quý Dĩ Ninh quay người chậm rãi đi vào khu nhà, chẳng mấy bóng cô mà đã khuất sau hành lang lầu một.
Trên chiếc Maybach đen, Tôn Hành nhận ra được khí tức lạnh lẽo trên người Thẩm Tứ, anh ta cúi đầu không dám nói gì, anh ta cứ tưởng Thẩm Tứ xem Quý Dĩ Ninh là cháu dâu, nên anh ta mới nể mặt cô. Nhưng từ chuyện Quý Dĩ Ninh muốn trả áo khoác cho Thẩm Tứ nhưng anh lại bảo cô ném đi, thì có lẽ là ngoài bà cụ Thẩm ra, Thẩm Tứ luôn lạnh nhạt với tất cả những cô gái khác.
Xem ra sau này mình không nên tự quyết định.
Thẩm Tứ nhắm mắt nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi thơm của dành dành tỏa ra từ người Quý Dĩ Ninh khi cô ngồi trên xe, lòng anh chợt thấy rất khó chịu.
“Mở cửa kính xe.”
Cửa sổ phía sau hạ xuống một nửa, gió lạnh thổi vào, thổi bay mùi thơm thoang thoảng của hoa dành dành, cuối cùng sự khó chịu trong lòng Thẩm Tứ cũng tan biến bớt đi.
Bỗng dưng điện thoại của Tôn Hành reo lên, anh ta ấn vào xem tin nhắn, sau khi đọc được nội dung tin nhắn thì lại nhíu mày.
“Chủ tịch Thẩm, tổng giám đốc Thẩm đến chỗ chị dâu của ngài… Tần Tri Ý cũng có mặt ở đó, mấy hôm trước chị dâu của ngài đã bảo cô ta vào sống trong biệt thự, hình như là định để cô ta sinh đứa con đó ra.”
Nghe xong, Thẩm Tứ cười lạnh: “Người chị dâu của tôi càng lúc càng hồ đồ thật rồi.”
“Vậy… có nên cho bên phía nhà họ Thẩm biết chuyện này không?”
“Không cần đâu, gọi người đi theo bọn họ về đây đi.”
Anh nhắc nhở Thẩm Yến Chi đã là hết lòng rồi, nếu Thẩm Yến Chi cũng hồ đồ như mẹ mình thì đừng hòng tiếp quản Thẩm thị.
Thẩm Yến Chi chạy về nhà cha mẹ, thấy Tần Tri Ý và Trần Tuyết Dung đang ngồi vừa nói vừa cười, anh ta không giấu được vẻ lạnh lùng trong mắt. Bây giờ anh ta ghét người phụ nữ này tới mức tận cùng. Trước đó, Tần Tri Ý cầm tiền của anh ta rồi chạy theo đường cửa sau bệnh viện, sau đó chơi trò mất tích.
Sau đó, Tần Tri Ý lại nói cho Quý Dĩ Ninh nghe chuyện cô ta mang thai ngay khi Thẩm Yến Chi đang đi công tác, khiến Quý Dĩ Ninh ghét anh ta hơn. Bây giờ Tần Tri Ý còn chạy tới chỗ Trần Tuyết Dung, có vẻ mấy hôm nay cô ta đã dỗ dành Trần Tuyết Dung lắm đây.
“Mẹ, ý mẹ là sao?”