Thường Uyển cuối cùng cũng oà khóc, "Anh……”
Thường Thâm mở mắt ra, sự lạnh lẽo trong mắt vẫn chưa tan, trong khoảnh khắc nhìn thấy Thường Uyển, lập tức trở nên dịu dàng.
Thường Uyển nhào tới, vùi vào ngực anh khóc nức nở, vừa khóc vừa gọi anh. Nhưng lại không dám áp quá chặt sợ đụng đến cánh tay bị thương của anh, cơ thể mảnh khảnh khẽ cong lên.
Thường Thâm dùng một tay ôm cô, nhẹ giọng dỗ dành: “Anh không sao, chỉ là cánh tay bị thương nhẹ mà thôi.”
Nước mắt của Thường Uyển vẫn rơi xuống không ngừng, dù Thường Thâm dỗ dành thế nào cũng không có tác dụng, son môi và phấn nền dính lên người anh, phần trước ngực của chiếc áo sơ mi trắng tinh bị cô vẽ ra một bức tranh.
Thường Thâm thở dài bất đắc dĩ, xoay đầu cô lại sau đó cúi đầu hôn lên môi cô.
Tiếng khóc nức nở lập tức bị chặn lại ở bên trong, Thường Thâm tiến quân thần tốc, quấn lấy đầu lưỡi của cô liếʍ láp, nước bọt trong miệng trộn lẫn với nước mắt mằn mặn, bị Thường Thâm liếʍ mυ"ŧ từng chút một. Hô hấp đan xen, trao đổi nước bọt tới tới lui lui.
Ngoài cửa đột nhiên xuất hiện bóng người. Thường Thâm cảm nhận được, trợn mắt, con ngươi tối tăm nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ ngầu và gương mặt trắng xanh của Ân Thương ở ngoài cửa, động tác hôn môi Thường Uyển vẫn không dừng lại.
Tầm mắt hai người đàn ông im lặng không tiếng động giằng co trong không trung, tiếng hôn môi ái muội vang lên, trong phòng bệnh tràn ngập mùi thuốc súng.
Cuối cùng Ân Thương siết chặt tay thành quyền, dời ánh mắt, bóng dáng biến mất ở ngoài cửa.
Thường Thâm hôn rất lâu Thường Uyển mới bình tĩnh lại, anh buông đôi môi đã sưng đỏ của cô ra, sau đó thơm thơm lên trán cô.
Thường Uyển mềm mại dựa vào vai anh, vang lên từng tiếng nấc khe khẽ.
Thường Thâm cho cô uống mấy ngụm nước, Thường Uyển lại dựa vào ngực anh, bàn tay nhỏ nắm chặt áo sơmi của anh, sờ sờ băng vải.
“Anh ơi, anh có đau không?”
"Vẫn còn tốt, không bị thương đến gân.”
Anh nói: “Uyển Uyển, xin lỗi, tối nay không thể xem em diễn.”
"Cái đó không quan trọng, anh không sao mới là chuyện quan trọng nhất.” Ở trong mắt cô không có gì có thể so với sự an toàn của anh trai.
Tối đó Thường Uyển trằn trọc rất lâu, sau đó khóc lớn một trận, sau khi biết anh không có việc gì thì thần kinh luôn căng chặt mới từ từ thả lỏng, sắc mặt có chút mệt mỏi, ôm anh ngáp một cái.
“Mệt hả?”
Thường Uyển lắc đầu.
“Ngoan, ngủ trước đi.”
Thường Uyển nói mình không buồn ngủ, nhưng chỉ một lát đã ngủ thiếp đi trong ngực anh, cơ thể nhỏ nhắn cựa quậy không yên, giống như một bé mèo con đã bị lạc rất lâu cuối cùng cũng tìm được chốn nương thân.
Một lát sau, cửa phòng bệnh vang lên tiếng gõ cửa. Thư ký Trần đứng ngay cửa, cúi thấp đầu không dám nhìn giường bệnh ở bên kia, nhẹ giọng nói: "Ngoại trưởng, thủ tướng tới rồi.”