Thư ký Trần đợi một lúc, thấy Thường Thâm không tỏ thái độ, đứng ở đó hay đi ra ngoài đều không được, vừa định mở miệng nói lại lần nữa thì Thường Thâm nhìn qua.
Thư ký Trần lập tức im miệng, biết điều cung kính lui ra ngoài. Cửa vừa đóng lại, thư ký Trần lập tức gấp đến độ muốn dậm chân, đó là thủ tướng, ngoại trưởng của một quốc gia bị tập kích, thủ tướng lập tức đến thăm, người còn chưa thấy đã mời thủ tướng về à?
Trên thực tế, Thường Uyển cũng ngủ không sâu, dưới tình huống như vậy cô sao có thể không tim không phổi mà ngủ khò khò chứ. Thư ký Trần vừa đi ra ngoài không bao lâu cô đã mở to mắt.
Thường Thâm xoa xoa đầu cô, Thường Uyển hiểu chuyện nói: “Anh, em đi ra ngoài trước.”
"Em ngồi ở hành lang đợi một chút, đừng đi xa.”
"Dạ.”
Ở ngoài cửa, thư ký Trần gãi đầu cào má, Tiết An Kỳ đi tới, gương mặt trang điểm tinh xảo, bộ quần áo công chức màu đen cứng nhắc cũng không thể che giấu dáng người thướt tha, "Thư ký Trần, đoàn người của thủ tướng đã vào thang máy.”
Nói xong liền muốn gõ cửa đi vào.
"Này này này!” Thư ký Trần vội vàng ngăn cô ta lại.
“Làm sao vậy?” Tiết An Kỳ nghi hoặc.
Vừa dứt lời, thì cửa được mở ra từ bên trong, Tiết An Kỳ thấy một cô gái nhỏ bước ra từ bên trong, trắng nõn sạch sẽ, vô cùng xinh đẹp.
Chẳng qua là vành mắt của cô gái nhỏ này hồng hồng, chóp mũi cũng hồng hồng, ngay cả môi cũng sưng đỏ một cách không bình thường, lớp trang điểm chỉ còn một nửa, trông giống như bị người ta bắt nạt đến thảm thương.
Trong lòng không hiểu sao nảy lên một cái.
Cô gái đó ngẩng đầu nhìn thấy cô ta cũng ngạc nhiên một chút.
Sau đó đi đến ghế dài ở bên kia ngồi xuống bên cạnh một người đàn ông trẻ tuổi tuấn tú, rồi lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua cô ta ở bên này.
"Cô ấy là……”
“Bảo bối trong tim của ngoại trưởng.”
Thường Uyển ra ngoài, thư ký Trần thở dài một hơi nhẹ nhõm. Tiết An Kỳ còn muốn hỏi lại, cửa thang máy “Đinh” một tiếng, mở ra, Tiết An Kỳ lập tức áp xuống nghi vấn trong lòng, thay vào đó là nở một nụ cười tiêu chuẩn chuyên nghiệp đi đón người.
Thường Uyển ở bên ngoài nhìn một hàng người toàn là những con người tinh anh của quốc gia lần lượt đi vào phòng bệnh, người phụ nữ kia cũng đi vào theo ở phía sau, thư ký Trần vẫn chưa vào, mà đi về phía cô.
Đưa cho cô một ly nước ấm, Thường Uyển nhận lấy, uống một ngụm, “Cảm ơn.”
"Thư ký Trần, anh trai tôi tại sao lại bị tập kích vậy?”
“Vốn dĩ tối nay ngoại trưởng có cuộc họp, kết thúc liền đi xem buổi biểu diễn của ŧıểυ thư, ai ngờ đi được nửa đường thì gặp phải trận đấu súng, đám người đó nhắm vào ngoại trưởng, hiện tại vẫn chưa bắt được người, đặc cảnh trung ương đã xuất động rồi.”
Thường Uyển siết chặt ly nước, nếu mình không gọi anh ấy tới xem mình diễn thì tốt rồi, như vậy thì anh ấy sẽ không bị tập kích.