"Em cũng thích anh, anh trai…"
Ân Thương không thể nói ra cảm giác trong lòng của hắn bây giờ là gì, lúc đầu hắn cho rằng Uyển Uyển và Thường Thâm trở nên thân mật hơn một chút, là bởi vì Thường Thâm cùng cô lớn lên từ nhỏ.
Cho dù Uyển Uyển tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, đối với Thường Thâm sinh ra một ít tâm tư không nên có, thì Thường Thâm cũng sẽ không để cô làm xằng làm bậy.
Nhưng bây giờ xem ra, hắn đã hoàn toàn sai lầm.
"Uyển Uyển, em nghe anh trai nói."
Thường Uyển từ chối: "Em không nghe, em biết anh muốn nói gì, đừng cho em là một đứa trẻ thì cái gì cũng không hiểu, em biết đây là loạn luân. Nhưng em thích anh trai, em muốn cùng anh ấy ở bên nhau."
"Còn anh, cũng không cho anh cưới người khác!"
Điện thoại đột ngột reo lên, là của Thường Uyển. Cô lấy ra xem, ánh mắt sáng lên, lập tức muốn nghe điện thoại.
Nhưng lại bị Ân Thương cướp mất.
Ân Thương nghe thấy lời nói của người ở đầu dây bên kia điện thoại, càng nghe sắc mặt càng kém, Thường Uyển nhìn hắn, cho đến khi hắn “Lạch cạch” một tiếng cúp máy.
Thường Uyển lắc lắc hắn, gấp gáp muốn lấy lại điện thoại của mình, "Sao anh lại cúp máy, anh ấy nói gì vậy?”
“Thường Thâm bị tập kích trên đường, bây giờ đang ở bệnh viện.”
Thường Uyển sửng sốt một giây, ngay sau đó lập tức về hướng xe ô tô, mở cửa ghế phụ, tay chân luống cuống thắt đai an toàn.
Ân Thương đi theo phía sau, đánh tay lái nhanh chóng lái xe ra ngoài.
Xe chạy như bay trên đường, đôi mắt Thường Uyển đỏ hồng, hai tay nắm chặt đai an toàn, không cho nước mắt rơi xuống, vừa đè nén tiếng khóc nức nở vừa kêu Ân Thương chạy nhanh lên.
Trên hành lang bệnh viện đã chật kín một đám người, ai cũng mặc tây trang mang giày da, sắc mặt nghiêm túc đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau. Bên ngoài cửa phòng bệnh còn có một vài vệ sĩ đang canh giữ. Bầu không khí vô cùng nặng nề.
Đột nhiên có một cô gái nhỏ mặc sườn xám chạy tới phá vỡ bầu không khí này. Cô gái nhỏ chạy ngang qua người bọn họ, mang giày cao gót nên khi chạy nhanh có chút xiêu xiêu vẹo vẹo muốn xông vào phòng bệnh, lại bị vệ sĩ ngay cửa ngăn lại.
Thư ký Trần người bên cạnh Thường Thâm vội vàng đi tới giải thích: "Em gái của ngoại trưởng.”
Vệ sĩ vội vàng lui xuống.
Thường Uyển chạy vào, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Thường Thâm đang dựa vào đầu giường nhắm mắt dưỡng thần. Trong phòng bệnh chỉ có một mình anh, an an tĩnh tĩnh.
Sắc mặt anh có chút trắng, khuôn mặt vẫn lạnh lùng nghiêm túc như cũ, áo khoác tây trang màu đen trên người đã cởi ra, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, cánh tay bị băng bó, vết máu đỏ thẫm thấm ra bên ngoài.