Thường Thâm chiều cô thành tính tình không tốt, nói vài câu liền nổi giận. Tính khí này chỉ sợ chỉ có anh mới có thể chịu đựng được.
Âm Thương xuống xe đuổi theo: "Uyển Uyển."
“Đừng chạm vào em, tránh xa em ra một chút, em nói được thì làm được.”
Thường Uyển vừa đi vừa rơi nước mắt, khuôn mặt nhỏ trắng bệch còn chưa tẩy trang, nước mắt làm mặt cô lấm lem một khối, giống như một con mèo nhỏ bị người ta vứt bỏ.
Ân Thương sao có thể giận cô, nhìn cô như vậy vừa đau lòng lại vừa buồn cười.
Hắn kéo cô vào lòng: "Được rồi, khóc cái gì?"
Thường Uyển ở trong lòng ngực hắn giãy dụa, đừng nhìn cô còn nhỏ, khi tức giận sẽ giống như một con bò tót nhỏ, cô co ro trong vòng tay hắn, nước mũi nước mắt quệt vào người hắn, bộ ngực căng phồng dán sát vào cơ thể hắn, xúc cảm rõ ràng. Cố tình lỗi thời mà khiến cho hắn có phản ứng.
Thân thể Ân Thương cứng đờ, lúc này đẩy cô ra sẽ khiến cô càng thêm làm loạn hơn. Dứt khoát một phen duỗi tay ôm cô vào lòng, từng câu từng chữ đều nhẹ nhàng dỗ dành cô.
Thường Uyển thút tha thút thít: "Vậy anh có thể không cưới Uông Tư Du, được không?"
Cô ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ nhìn hắn một lúc, đột nhiên kiễng chân, rướn người lên hôn hắn.
Đôi môi nhỏ mềm mại ấm áp gặm liếʍ trên môi hắn, giống như lấy lòng, còn muốn cạy khớp hàm hắn ra để cuốn lấy đầu lưỡi.
Ân Thương phản ứng lại, ngay sau đó cơ thể hắn lạnh lùng, kéo cô ra.
Sắc mặt hắn đột nhiên lạnh xuống, câu hỏi vừa ra khỏi miệng cũng mang theo hơi lạnh: “Ai dạy em?”
Một cô bé mới 18 tuổi được chiều chuộng đến mức không rành thế sự, đã biết dùng thủ đoạn này để lấy lòng người khác. Nếu không phải trước kia từng làm như vậy, nếm qua ngon ngọt, hiện tại sẽ không dùng thủ đoạn này trên người hắn.
Thường Uyển bị sắc mặt của hắn làm cho giật mình, cũng không thổn thức.
“Ai dạy em?” Hắn hỏi lại một lần nữa.
"Thường Thâm?"
Thường Uyển không nói lời nào, không nói có nghĩa là đồng ý với hắn.
"Em thường xuyên hôn anh ta? Hay anh ta thường xuyên hôn em? Hôn giống như vừa rồi?" Ân Thương có chút không khống chế được ý muốn chạy trốn: "Còn gì nữa? Anh ta còn làm gì với em? Hai người đã đến tình trạng nào rồi?"
Thường Uyển đứng tại chỗ không dám động, ánh mắt trông mong nhìn hắn. Ân Thương thật sự rất tức giận, lúc tức giận so với anh trai của cô còn đáng sợ hơn, mỗi khi hắn tức giận, cô chỉ có thể im lặng rời đi.
Đôi mắt thâm đen của Ân Thương dần trở nên đỏ ngầu, ngữ khí chậm lại: "Uyển Uyển, nói cho anh trai biết sự thật."
Thường Uyển rụt rụt bả vai: “Em thích anh trai, không có người dạy, em thích anh trai cho nên mới hôn anh ấy.”