Khi Ngô Thư Lê cầu xin một tách trà hải đường vàng, liền được đưa đến đám cô nương trẻ tuổi, Ngô mẫu thở phào nhẹ nhõm. Diệp phu nhân cùng qua lại thân thiết cười ha hả nói: "Khẩn trương gì chứ, cô nương nhà bà là một người lợi hại."
Ngô mẫu hờn dỗi: "Bà không biết đó thôi. ”
"Ta nghĩ đó là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường." Diệp phu nhân cười nói.
Bất kể Ngô Mẫu nói như thế nào với Diệp phu nhân, xung quanh Ngô Thư Lê cũng có mấy vị cô nương, tất cả đều khen ngợi lá gan của nàng thật lớn, một vài người trong số họ thậm chí còn lén liếc nàng, thầm nghĩ rằng nàng là một cô nương miệng lưỡi trơn tru, tâm tư bất chính.
Ngô Thư Lê cười hỏi: "Các vị tỷ tỷ, muội muội, ta không biết các người ngày thường sẽ làm gì?" ”
Trong lúc nhất thời, các cô nương gia đều chuyển hướng đề tài, bọn họ đều nói về những chuỵện mình làm trong ngày thường, nếu có ai đó để ý đến Ngô Thư Lê, sẽ phát hiện bàn tay của Ngô Thư Lê đang lặng lẽ kéo chặt khăn lụa, căng thẳng nới lỏng một chút.
Lịch Thanh và Ô Mộc cho rằng bọn họ sẽ không bao giờ gặp lại Lê Nhi cô nương đó nữa, họ chưa bao giờ gặp một cô nương thú vị như vậy, là cô nương duy nhất dám thẳng thừng bộc lộ rằng muốn gả cho cửu vương gia, mặc dù lúc ấy nàng không biết đó là cửu vương gia, dựa vào dáng vẻ anh tuấn và giỏi võ công liền muốn gả thì quả thật một cô nương hiếm có, những cô nương khác đều quan tâm đến địa vị và tài lực của cửu vương gia.
"Tại sao Lê Nhi cô nương này cứ kéo khăn lụa?" Lịch thanh tò mò hỏi.
"Động tác thói quen." Ô Mộc nói.
Một giọng nói lạnh lùng xen vào: "Nàng ta là đang buồn chán."
Lịch Thanh và Ô Mộc đồng thời quay đầu nhìn cửu vương gia Triệu Khâm, địa điểm ở đây được trưởng công chúa đặc biệt bố trí cho Triệu Khâm, để Triệu Khâm có thể nhìn thấy vị cô nương mà mình thích.
Bọn họ chờ đợi một lúc lâu, nhưng họ không thấy cửu vương gia mở miệng nói câu nào, bây giờ lại chịu nói rồi. Lịch Thanh hào hứng hỏi: "Cửu vương gia, ngài cảm thấy Lê Nhi cô nương này thế nào?"
"Chỉ như vậy." Triệu Khâm mất hết hứng thú nói. Mặc dù có đôi mắt sống động hơn những cô nương khác, nhưng phong thái kia không phải chỉ một hai ngày mà luyện ra được, chắc hẳn cũng là dùng tâm tư, chẳng qua đối với hắn mà nói, nàng chỉ thú vị hơn những cô nương khác một chút mà thôi.
Không phải trừng mình, cũng không phải lạnh lùng không nói lời nào, mà là trả lời mình. Lịch Thanh rất vui: "Cửu vương gia..."
"Nếu ngươi thích cô nương này, hay là tìm một bà mai nói cho ngươi xem?" Triệu Khâm tà ác câu môi mỏng: "Vừa hay hoàng thượng cũng muốn tìm một vị tướng, ngươi làm võ tướng, sau đó cưới Ngô Thư Lê, không gì tốt bằng đâu. ”
Lịch Thanh run cả người, run rẩy nói: "Cửu vương gia, thuộc hạ còn chưa muốn thành thân."
"Ồ?" Triệu Khâm lãnh đạm nói: "Kỷ sở bất dục, chớ thi vu nhân (1).”
(1) Kỷ sở bất dục, chớ thi vu nhân: đối xử với người khác giống như cách mà họ đối xử với mình.
Lịch Thanh thiếu chút nữa muốn khóc, bởi vì cửu vương gia là vị vương gia nhỏ nhất, cùng mẹ với hoàng đế và trưởng công chúa, tuổi tác ba người kém nhau rất nhiều, nhưng mối quan hệ rất tốt, cửu vương gia có trẻ đến đâu thì cũng đã hai mươi lăm, nếu không cưới thê tử nữa thì thật sự là lão vương gia rồi.
Ô Mộc lén đá Lịch Thanh một cước, nhiều năm như vậy, Lịch Thanh vẫn không thể học tốt, lần nào cũng bị cửu vương gia áp chế, nhưng bản thân Lịch Thanh vẫn còn không biết, để cho cửu vương gia đá vào mặt, cũng tật là ngu xuẩn.
Lịch Thanh ai oán cúi đầu, không dám nói thêm gì về Ngô Thư Lê, nếu không cửu vương gia sẽ thực sự để cho hắn đi làm võ tướng, hắn nhất định sẽ mệt chết, vì vậy tốt hơn hết là nên đợi ở bên cạnh cửu vương gia.
Ánh mắt của Triệu Khâm rơi vào Ngô Thư Lê đang mỉm cười không lộ răng, nhưng mọi động tác đại gia khuê tú trên người nàng, rõ ràng là rất nhàm chán, nhưng vẫn kiên nhẫn chịu đựng.
Đột nhiên, nàng ngẩng đầu, nhìn về phía hắn.
Khoảng cách giữa bọn họ không xa không gần, nhưng đối với những người tập võ mà nói, nhãn lực tốt là điều thuận tiện, Triệu Khâm thấy rõ nàng nháy mắt với hắn.
Nàng biết hắn đang nhìn nàng. Không thể giải thích được, Triệu Khâm có cảm giác bị bắt gặp, từ nhỏ đến lớn, hắn còn chưa có mất mặt như vậy.
"Nàng ta biết rồi." Triệu Khâm bình tĩnh nói.
Ô Mộc cảnh giác lùi lại, thuận tay kéo Lịch Thanh theo. Ngay sau đó, họ nghe thấy giọng nói giận dữ của Triệu Khâm: "Các ngươi nói cho ta biết, là người ngu xuẩn nào nghĩ ra ý tưởng này?"
Ô Mộc, Lịch Thanh đồng thời không nói lời nào, ý tưởng này không phải là bọn họ nghĩ ra, hơn nữa người nọ khẳng định cũng chưa từng nghĩ sẽ bị một cô nương gia phát hiện mà.
Cửu vương gia không muốn tham gia, trưởng công chúa xụ mặt cầu xin hắn, thậm chí còn nói rằng có người hiến kế mà sẽ không ai phát hiện ra sự tồn tại của hắn, chỉ cần hắn nhìn cô nương vài lần là đủ rồi, không cần phải đích thân ra mặt.
Nhiệt độ xung quanh Triệu Khâm đột nhiên giảm xuống không độ, nhìn trộm cô nương gia, còn bị cô nương gia bắt gặp, loại cảm giác ngột ngạt này thực sự rất xấu hổ.
"Tiểu cữu cữu, vị trí này thế nào? Ta cố tình để cho người bỏ trống đó.” Mặc Tử An, người tiêu tiền như nước không biết rằng lúc này người nào đó đang bùng cháy trong cơn giận dữ, mỉm cười bước tới.
"Thật là có mắt nhìn tốt." Triệu Khâm chế giễu nói.
"Này, ai đó đã phát hiện ra?" Mặc Tử An ngạc nhiên không thôi.
"Hừ!"
"Nhìn cô nương này bước chân vững chắc, bước đi như gió, có vẻ như là người luyện võ." Mặc Tử An kết luận.
"Cháu ngoại trái lại là theo dõi cô nương nào khác." Triệu Khâm nhẹ nhàng nói.
"Ta..."
"Cháu dâu kia của ta thật đúng là đáng thương."
"Tiểu cữu cữu, người đừng có mà nói lung tung!" Mặc Tử An trong lúc nhất thời cảm thấy đầu mình bị ngâm trong nước đá.
"Ta đoán ngươi nhất định sẽ có cách để giải thích cho tỷ tỷ tại sao ta phải đi trước một bước, phải không?" Triệu Khâm cười nham hiểm nói.
Trưởng công chúa mẫu thân không dễ đối phó, nhưng hắn có thể miễn cưỡng gánh vác, nhưng đối mặt với Triệu Khâm, Mặc Tử An cảm thấy mình không có khả năng chiến thắng chút nào.
Trong sự im lặng của Mặc Tử An, Triệu Khâm bước ra ngoài, mới vừa đi ra ngoài, băng qua một hàng cây cao, hắn và Ngô Thư Lê không hẹn mà gặp.
Ngô Thư Lê đứng dưới bóng cây mờ nhạt, mỉm cười nhìn nam tử đứng đối diện, "Công tử, lại gặp mặt rồi."
Lịch Thanh và Ô Mộc theo sau Triệu Khâm lần này rất thông minh, không ai dám phát ra tiếng xì hơi lớn.
"Cô nương có biết chữ xấu hổ viết như thế nào không?" Triệu Khâm không khách khí nói.
"Biết nha, công tử có muốn nghiên cứu bút mực của ta không?" Ngô Thư Lê cười duyên nói.
Ánh mắt của nàng khiến Triệu Khâm rất khó chịu, như thể hắn là con mồi của nàng vậy. Hắn xụ mặt: "Nếu ngươi còn nhìn chằm chằm như vậy nữa, có tin là ta móc mắt ngươi ra hay không!"
"Mặc dù công tử giỏi võ công, nhưng võ công của tiểu nữ cũng không phải là vấn đề." Ngô Thư Lê mỉm cười nói. Phương châm Ngô gia luôn giữ vững, nếu nàng và vị công tử này hữu duyên, ắt sẽ gặp lại nhiều lần, vậy tại sao nàng không thử. Nàng cảm thấy những nam nhân trong yến tiệc quá yếu đuối, nàng vẫn thích những nam tử ưa nhìn, mạnh mẽ, giống như vị công tử trước mặt này đây.
"Ha ha." Hắn cười trầm thấp, đây là lần đầu tiên một nữ tử to gan trả lời như vậy còn nói rằng không sợ: "Lá gan ngươi rất lớn.”
"Không lớn, không lớn." Nàng vẫn mỉm cười như cũ.
"Ngươi có biết ta là ai không?"
Xuyên qua bóng cây loang lổ, Ngô Thư Lê có thể lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn, trong lòng thậm chí còn đập nhanh hơn lần cuối cùng nhìn thấy hắn nữa. Nàng hít một hơi thật sâu: "Dám hỏi công tử là người phương nào?"
"Triệu Khâm."
Sau khi hắn báo tên, nàng im lặng một lúc, tư thế duyên dáng hành lễ: "Triệu công tử hữu lễ." Ngừng một lát: “ Tiểu nữ họ Ngô tên Thư Lê "
Ngón trỏ của Triệu Khâm hơi cong lại, khóe môi lộ vẻ cười: "Bổn vương là bào đệ nhỏ nhất của hoàng đế, đứng thứ chín."
Lần này, Triệu Khâm như mong muốn mà nhìn thấy sự ngạc nhiên trong đôi mắt sáng ngời đó. Nàng mở cái miệng nhỏ nhắn của mình: "Cửu vương gia? " Nhân vật chính của yến tiệc hôm nay!
"Ừm."
"Thân phận của Cửu vương gia rất quý giá." Ngô Thư Lê khẽ nói: "Chắc hẳn mắt ở trên cao, trong lòng đã có một ứng cử viên cho cửu vương phi tương lai, coi thường những nữ tử thô tục tầm thường ở đây, phải không?"
"Ngô tiểu thư là đang cố ý nói mình cũng là một người thô tục tầm thường?" Muốn bẻ cong lời của hắn? Thật là một cô nương quá thông minh khiến cho người khác không thể xem nhẹ.
"Đương nhiên, ngoại hình của ta không tệ, nhưng trong mắt cửu vương gia, người đã nhìn qua v số người đẹp khắp đại giang nam bắc, thì cũng chỉ là những người thô tục tầm thường." Ngô Thư Lê thở dài một cái.
Triệu Khâm đột nhiên cười: "Ngươi rất thú vị."
"Cửu vương gia cười lên thì càng tuấn tú hơn." Ngô Thư Lê khen ngơi, mắt nhìn chằm chằm vào hắn không buông: "Lão tổ tông đã nói với tiểu nữ, nếu gặp người mình thích, đừng bỏ cuộc, đại khái có thể viết thư cho lão nhân gia của nàng, nhưng ta cảm thấy, nếu thích thì phải tự hành động."
Triệu Khâm siết chặt nắm đấm, năm đó Ngô gia ở phía tây bắc đã từng người một góp công lớn, hoàng đế ưu sầu rằng Ngô gia ở tây bắc không đưa ra yêu cầu, nếu lão tổ tông của Ngô gia đưa ra yêu cầu này, chỉ sợ hoàng đế sẽ không chỉ vui vẻ giải quyết được những lo âu trong lòng mình, mà còn muốn đóng gói hắn gửi đến cho Ngô Thư Lê, đây là một công đôi việc.
"Ngươi đang uy hiếp ta?"
"Người kinh thành các ngươi thật kỳ lạ, ta nói thật ngươi lại không tin, ta nói hết rồi, chính ta sẽ theo đuổi ngươi." Cuối lời của Ngô Thư Lê, một nụ cười rạng rỡ dâng lên trên khóe môi: “Ngươi phải đợi ta theo đuổi."
Trong một khoảnh khắc, Triệu Khâm cảm thấy mình bị vướng vào một cô nương gia phiền phức, nhưng nghĩ rằng nàng nói rằng mình sẽ không yêu cầu lão tổ tông Ngô gia cầu xin hoàng đế, vậy thì hắn cũng không có gì phải sợ, hắn còn không biết rằng ngoài hai người thân nhất ở kinh thành, hắn còn sẽ sợ một tiểu cô nương.
Đôi mắt đen u ám hơi nâng lên, Triệu Khâm lười biếng liếc nhìn nàng, vẫn như lần đầu gặp mặt, nụ cười của nàng luôn rạng rỡ, khiến mắt hắn không khỏi nheo lại, nụ cười của nàng quá chói mắt: "Bổn vương không thích nụ cười của ngươi."
Nàng trái lại còn mỉm cười hơn: "Ngươi không thích, nhưng ngươi nhớ."
Gân xanh trên trán Triệu Khâm co giật dữ dội, nữ nhân này...
"Hơn nữa ta vui vẻ, ta vui thì đương nhiên muốn cười." Ngô Thư Lê mỉm cười vui vẻ hơn.
Hắn tức giận nói: "Có gì mà vui chứ! ”
"Tất nhiên là ta vui nha, cuối cùng ta cũng biết ngươi là ai, tên ngươi là gì, liệu có hôn phối hay chưa ..."
Khuôn mặt của Triệu Khâm từng chút một tối dần theo lời nói của nàng, trong lòng Lịch Thanh và Ô Mộc phía sau hắn đã giơ ngón tay cái lớn lên cho Lê Nhi cô nương, thực đúng là một con nghé sơ sinh không sợ hổ mà.