Công Tử Có Hôn Phối Chưa

Chương 2-2

Trước Sau

break

Cùng lúc sắc mặt của Triệu Khâm như mực, cách đó không xa có một chuyện kỳ lạ, tiếp theo đó là một tiếng thét kinh hãi: "A! ”

Ngô Thư Lê vốn đang cười khanh khách, đột nhiên thu lại nụ cười, đột ngột chạy về phía giọng nói. Triệu Khâm bình tĩnh nhìn, giơ chân lên, nhưng đi theo bước chân của nàng, đuổi theo sau nàng cách đó không xa.

Ngô Thư Lê nhìn thấy Ngô Diệu Vũ rơi xuống nước, mấy vị quý công tử bên cạnh đang cười, hai người trong số họ biết võ thuật, nàng chỉ liếc mắt, tay từ ngang hông kéo ra một chiếc roi cáo trắng mềm bay lên trời, nhìn có vẻ rất mềm mại, nhưng nó hung hãn rạch trên mặt hồ ra một đường, lại nổi lên rất nhanh, quấn quanh eo Ngô Diệu Vũ trước khi nước bắn rơi xuống, đùng một tiếng, Ngô Diệu Vũ bị ném xuống bãi cỏ bên cạnh.

Ngô Diệu Vũ không biết bơi, đây là chuyện người Ngô gia đều biết, bởi vì Ngô Diệu Vũ đã từng rơi xuống nước khi còn nhỏ, hắn cực kỳ sợ nước, mặc dù võ công của hắn tốt, nhưng khi nhìn thấy một chút nước sâu, chân hắn lại mềm nhũn.

Thời điểm rơi xuống hồ, hắn còn tưởng mình chết chắc, chờ đến khi ngẩng đầu nhìn màu trắng xoá của ánh nắng, chắc chắn mình không có bị chết đuối, lúc trên người truyền đến nỗi đau bị bỏ rơi, hắn thấy được tỷ tỷ mình đứng cách đó không xa, cầm một chiếc roi mềm. Hắn trầm giọng mở miệng: "Tỷ tỷ..."

"Mấy vị công tử đây, không biết đệ đệ ta bị rơi xuống hồ như thế nào?" Ngô Thư Lê đặt chiếc roi mềm vào lòng bàn tay, mi mắt hơi hạ xuống, không có hiền lành so với những cô nương đại gia khuê tú.

Một trong những vị công tử cười nói: "Hóa ra vị cô nương này là tỷ tỷ của Ngô Diệu Vũ, Ngô gia quả nhiên là lợi hại, không chỉ có nam nhân tập võ mà ngay cả nữ nhân cũng lợi hại như vậy."

"Đệ đệ ta làm sao mà rơi xuống hồ?" Ngô Thư Lê thấp giọng lặp lại, hơi cáu kỉnh hơn trước.

"Ha ha." Một quý công tử biết võ chế nhạo: "Chỉ là một trò đùa mà thôi, hắn đã vô tình tự mình rơi vào đó."

"Ồ..." Nàng kéo dài thanh âm.

"Nghe nói đích nữ của Ngô nhị lang lớn lên ở phía tây bắc, không ngờ lại không thua kém các cô nương ở kinh thanh." Một tên lưu manh khác nói.

"Ừm ừm, mặc dù trông hơi hung dữ, nhưng rất có hương vị..."

Mấy vị quý công tử này là hoàn khố (1) nổi danh ở kinh thành, Ngô Thư Lê không biết bọn họ, nàng dường như tự nhủ: "Bổn cô nương không chỉ hung dữ mà còn là rất hung dữ..."

(1) hoàn khố: chiếc quần lụa mịn, dùng để chỉ quần áo đẹp của con nhà giàu có.

Giọng nói của nàng rất nhẹ nhàng, chỉ có Triệu Khâm, người ở phía sau nàng, cẩn thận lắng nghe. Hắn nhìn nàng vỗ từng cái roi mềm trong tay, lòng bàn tay mỏng manh đặc biệt trắng nõn dưới ánh nắng mặt trời.

"Nếu không thoải mái, thì trực tiếp đánh." Triệu Khâm mở miệng nói.

Ngô Thư Lê đột nhiên mỉm cười với hắn: "Vậy thì nghe theo cửu vương gia!"

Triệu Khâm bị tức cười, hắn yêu cầu nàng nghe theo hắn khi nào chứ,chẳng qua chỉ là để ám chỉ cho nàng rằng thân phận những người này là bình thường thôi, không cần phải cố kỵ, nàng trái lại tốt rồi, trực tiếp nói rằng đó là mệnh lệnh của hắn, vậy hắn để cho nàng cút xa thêm một chút, tại mà tại sao nàng lại không cút?

Nhưng Triệu Khâm còn chưa kịp nói những lời này, một khắc sau, đôi môi mỏng của hắn cong lên, nàng là người vung roi đẹp nhất mà hắn từng thấy, bất luận là nam tử hay nữ tử.

Chiếc roi mềm mảnh mai và dài chứa đựng một sức mạnh vô hình, quét hết mấy tên hoàn khố kia xuống hồ cùng một lúc, nếu bọn chúng muốn ra ngoài, chiếc roi mềm trong tay Ngô Thư Lê sẽ nhẹ nhàng đẩy bọn chúng vào, khéo léo không để lại dấu vết trên cơ thể, nhưng bọn chúng bị mắc kẹt trong hồ cùng với chiếc roi mềm của nàng.

Hai người biết võ chỉ có thể bơi trong nước, không có chỗ để chống trả. Ngô Thư Lê lơ đãng vung roi trong khi nói chuyện với Triệu Khâm, nói: "Cửu vương gia, nếu ngươi là nhân vật chính của yến tiệc, tại sao lại không xuất hiện? Muốn lén nhìn trộm tiểu nữ phải không? ”

Triệu Khâm nghe thấy tiếng bước chân của Lịch Thanh và Ô Mộc lùi xa hơn, hai người họ chắc hẳn đã cười trong lòng. Mặt hắn không đổi nói: "Bổn vương không có nhìn trộm ngươi. ”

"Nhưng ta đã nhìn thấy."

"Không có."

"Nhưng làm thế nào đúng lúc bị ta nhìn thấy?" Ngô Thư Lê nghi hoặc không hiểu.

"Nếu ngươi không nhìn ta, làm sao biết ta đang nhìn ngươi?" Triệu Khâm hỏi ngược lại, chưa kể hắn cũng không nhìn chằm chằm vào nàng.

"Người luyện võ không phải là dùng mắt, mà là dùng năm giác quan." Ngô Thư Lê nói.

"Ngươi cảm giác sai rồi."

"Không thể nào."

Lịch Thanh thì thầm vào tai Ô Mộc: "Cửu vương gia đang cãi nhau với Lê Nhi cô nương sao?"

Ô Mộc liếc hắn một cái: "Có vẻ như có chút ý tứ gì đó." ”

Tai Ngô Thư Lê cử động, nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi đến, thấy nóng không khác gì hoả dầu, liền nhẹ nhàng thu roi mềm, chiếc roi mềm vốn tàn bạo ngay lập tức khéo léo trở lại tay nàng, sau đó quấn quanh eo mình, thoáng chốc không có bất kỳ nguy hiểm nào nữa .

Ngay sau đó, trưởng công chúa mang theo người tới, phía sau có không ít đại gia khuê tú, trưởng công chúa chững chạc đang muốn mở miệng, Ngô mẫu đến cách đó không xa bị sợ đến xanh mặt, ngay lập tức quên mất mình đang ở đâu: "Ngô Thư Lê ngươi đang làm gì vậy!"

"Đệ đệ bị những người này đẩy xuống hồ, con đã cứu đệ đệ lên, nào ngờ những vị công tử này rơi xuống hồ, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì."

Ngô mẫu thấy Ngô Diệu Vũ đang ngồi trên cỏ, vội vã chạy đến kiểm tra thân thể của hắn. Nghĩ rằng dáng vẻ ất mặt của Ngô Diệu Vũ đã bị mấy vị đại gia khuê tú phía sau nhìn thấy, trong lòng lo lắng không thôi.

Trưởng công chúa biết rằng mọi chuyện không đơn giản, nhưng không thèm quan tâm. Ánh mắt của bà rơi vào Triệu Khâm bên cạnh Ngô Thư Lê: "Cửu đệ đến rồi."

Triệu Khâm gật đầu, cung kính lên tiếng: "Hoàng tỷ."

Trong lòng trưởng công chúa giống như gương sáng vậy, nhìn thấy hắn đứng bên cạnh Ngô Thư Lê, trong lòng có thêm vài suy nghĩ, nhưng mặt không đổi sắc mà gật đầu: "Đã đến mà cũng không đến gặp ta một chút."

Sau khi nghe lời của trưởng công chúa, Triệu Khâm tức giận nói: "Hoàng tỷ, ta vẫn còn việc phải làm, đi trước." Nói xong, cũng không quay đầu nhìn lại, Lịch Thanh và Ô Mộc ngay lập tức đuổi theo.

Trưởng công chúa thầm thở dài, sau đó trìu mến nói với Ngô Thư Lê: "Đệ đệ ngươi bị kinh sợ, là sơ suất của trong phủ. ”

Ngô Thư Lê hành lễ: "Trưởng công chúa không cần để trong lòng, đệ đệ ta là nam tử hán, loại chuyện này thực sự không đáng nhắc đến."

Trưởng công chúa gật đầu: "Hàng rào gỗ bên hồ đã được dỡ bỏ cách đây mấy ngày, nhưng liên luỵ khiến nhiều công tử rơi xuống nước, thực sự là..."

"Không biết Ngô tiểu thư đã giải cứu lệnh đệ như thế nào?" Một vị quý phụ bất mãn nói.

Ngô Thư Lê cười nhạt: "Tiểu nữ bất tài, biết một ít võ công."

"Ồ? Vậy có nghĩa là, những vị công tử này... "Vị quý phụ đã nắm bắt cơ hội.

"Cũng không biết Mạc phu nhân đang nói gì nữa, bổn công chúa đã nói là hàng rào gỗ trong phủ chưa làm xong, nếu không tin, không bằng mời cửu vương gia đến? Hắn vừa nãy cũng ở đây.” Trưởng công chúa lãnh đạm nói.

Trong lòng không ít người biết, chuyện ngày hôm nay coi như là bỏ qua rồi.

Mạc phu nhân nghiêng đầu, vội vàng nói: "Không dám, không dám."

"Có cửu vương gia làm chứng cho Lên Nhi, Lê Nhi cũng không có gì mà không dám nói." Ngô Thư Lê cười duyên dáng.

Trưởng công chúa nhìn vào đôi mắt sáng của Ngô Thư Lê, bên méo nở một nụ cười. Lần này cửu đệ gặp phiền toái rồi đây, nhìn Ngô Thư Lê mỏng manh, e rằng sẽ khó đối phó.

Sự việc rơi xuống nước trôi qua nhanh chóng, yến tiệc vẫn tiến hành như thường lệ, chẳng qua những cô nương gia trước đó muốn kết bạn với Ngô Thư Lê trong lúc nhất thời đã tránh xa nàng, họ không muốn làm bạn với tình địch của mình, chưa kể Ngô Thư Lê này cũng biết võ thuật, vô tình bị ám toán, xem như là mất nhiều hơn được.

Ngô Thư Lê không biết bọn họ đang nghĩ gì. Mà Ngô mẫu lo lắng cho Ngô Diệu Vũ nên đề nghị rời khỏi hoa yến sớm hơn, Ngô Thư Lê cảm thấy hoa yến không thú vị nên đi cùng Ngô mẫu để cáo từ với trưởng công chúa.

Mới vừa bước ra cửa, một vị ma ma hầu hạ bên cạnh trưởng công chúa đến và đưa một hộp gỗ đàn hương, "Đây là trưởng công chúa tặng cho Ngô tiểu thư."

"Đây..," Ngô Thư Lê cau mày.

"Trưởng lão tặng cho, không thể từ chối." Ma ma mỉm cười ngắt lời nàng rồi nhét hộp gỗ đàn hương vào trong ngực nàng: " Ngô tiểu thư trở về rồi xem." Nói xong, ma ma liền rời đi.

Ánh mắt Ngô mẫu rơi vào chiếc hộp gỗ đàn hương trong vòng tay Ngô Thư Lê, con ngươi trợn tròn. Ngô Thư Lê nói: "Nương muốn xem sao?"

Ngô Mẫu hừ lạnh: "Nếu là do trưởng công chúa tặng cho con, con tự nhận đi." Nhưng trong lòng vô cùng tò mò rốt cuộc trưởng công chúa đã tặng gì cho Ngô Thư Lê.

Nương thật là miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo, nhưng đó chính xác là những gì mà nàng muốn. Ngô Thư Lê làm theo lời của Ngô mẫu: "Đã như vậy, con trở về sẽ nhìn cho kỹ."

Ngô mẫu thầm mắng nàng không hiểu ánh mắt của mình, rồi quay đầu sang hướng khác.

Sau khi Ngô Thư Lê trở về, ăn tối, tắm rửa xong, nàng nằm trên ghế nhỏ dài, lấy hộp gỗ đàn hương ra, bên trong có một vài mảnh giấy nằm lẳng lặng, nàng cẩn thận mở ra, lướt nhanh, sau đó cười lăn lộn trên ghế dài.

Xuân Hạ hầu hạ nàng thò đầu nhìn một cái: "Tiểu thư có chuyện gì vậy?"

Ngô Thư Lê cười đủ rồi phất tay với Xuân Hạ: "Không có gì, không có gì."

Xuân Hạ thấy cô ấy thực sự ổn, liền lui ra phòng ngoài.

Sở dĩ Ngô Thư Lê vui vẻ như vậy là vì trưởng công chúa đã tặng cho nàng một bảo bối, vài mảnh giấy đó, mặc dù chúng là một chồng nhỏ mỏng, nhưng ý nghĩa bên trong rất phi thường, ghi lại chi tiết những nơi Triệu Khâm sẽ đến vào ngày thường, hắn thích ăn gì uống gì...

Có vẻ như trưởng công chúa rất ủng hộ cô ấy đuổi theo Triệu Khâm, nhưng trưởng công chúa nhìn thấy điều đó như thế nào? Ngô Thư Lê chán nản trong lòng.

Nhìn vào vài mảnh giấy đó, trong lòng Ngô Thư Lê nhanh chóng có một kế hoạch. Rất tốt, ngày mai sẽ đi dạo phố một chút, thuận tiện có một cuộc gặp gỡ tình cờ
 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc