"Ngươi là công tử nhà nào?" Một giọng nói tinh tế vang lên.
Lịch Thanh sững sờ trong giây lát, thiếu chút nữa là thốt lên, đột nhiên kiềm chế, ngạc nhiên nói: "Vị tiểu thư này..."
"Ta chưa bao giờ thấy ai công phu giỏi, dung mạo tuấn tú như vậy, ta chỉ muốn hỏi một câu, công tử có hôn phối chưa?"
Công tử có hôn phối chưa? Âm thanh vang dội, nhẹ thấu gần như vang vọng qua khe núi, ngay cả Ô Mộc luôn đần độn cũng ngu ngốc, Cửu vương gia bọn họ đây là bị một vị cô nương gia đùa giỡn? Bọn họ đến tận bây giờ chưa bao giờ biết có một cô nương dám trêu đùa cửu vương gia nha!
Cửu vương gia của bọn họ dáng dấp tốt, tất cả mọi người ở kinh thành đều biết điều đó, ai mà dám nói ra trước mặt bọn họ? Công phu giỏi là điều đương nhiên, xét cho cùng, cửu vương gia trời sinh thông minh, học cái gì cũng nhanh, nhưng không ai dám nói ra trước mặt bọn họ cả.
Sau một lúc, họ nghe thấy nam nhân trung niên đã ra tay giúp đỡ mắng một tiếng: "Lê Nhi! ”
Cô nương kêu Lê Nhi kia nghịch ngợm thè lưỡi một cái: "Vâng, vâng."
Bức rèm cửa sổ được hạ xuống, có thể nghe thấy một nữ tử khác trong xe ngựa đang dạy Lê Nhi cô nương: "Làm sao con có thể nói bậy nói bạ được...”
"Ngũ thẩm, những gì con nói là từ tận đáy lòng, đôi mắt của vị công tử đó đó rất ưa nhìn, đen sáng, mặt trắng nho nhã, chỉ sợ là mấy thúc bá cũng không đánh lại nha." Lê Nhi cô nương kia nói với vẻ ấm ức.
Lịch Thanh và Ô Mộc gật đầu, không sai, không sai, Lê Nhi cô nương nói quá đúng.
"Nhưng con là một cô nương gia..."
Mặc dù các nàng thấp giọng, nhưng những người có mặt ở đây đều biết võ, thính lực không phải là vấn đề, Lịch Thanh và Ô Mộc tò mò muốn xem cô nương kia sẽ trả lời thế nào.
"Ai."
"Biết lỗi rồi?"
"Không phải, ý con là, một nam nhân tốt như vậy chỉ sợ là đã có hôn phối rồi, hận là gặp nhau muộn màng."
Phốc xuy, Lịch Thanh và Ô Mộc cười, lén liếc nhìn chủ tử đang đưa lưng về phía bọn họ, trong lòng đã cười điên rồi. Không có, không có, chủ tử của bọn họ chưa có hôn phối.
Nữ tử kia dạy nghiêm túc dạy dỗ: "Nếu con biết rồi, tại sao còn hỏi, có ngu ngốc không chứ?"
Ngô ngũ thúc lên ngựa, ho nhẹ một tiếng, nói với phu xe: "Đi."
Xe ngựa lần nữa lên đường, trong mơ hồ, giọng nói của Lê Nhi cô nương vẫn có thể nghe rõ ràng.
"Không hỏi một chút, thì thật giống như có chút không cam lòng mà..."
Lịch Thanh cười chảy nước mắt, Ô Mộc vô cảm cũng hiện nụ cười trên mặt. Chờ khi xe ngựa biến mất hoàn toàn, trong lòng bọn họ hối hận không dứt, một cô nương dũng cảm như vậy, bọn họ nên nói với nàng ấy, vị công tử này tên là Triệu Khâm, là hoàng đệ mà hoàng đế thương yêu nhất ở kinh thành, cũng là một lão nam nhân kinh thành chưa cưới vợ, Lê Nhi cô nương, đừng đi!
"Cười đủ rồi?" Giọng khàn khàn của Triệu Khâm nhàn nhạt vang lên.
Lịch Thanh và Ô Mộc đồng thời siết chặt cổ, đồng thanh nói: "Thuộc hạ không cười, tuyệt đối không có!"
"Hừ!" Triệu Khâm tiện tay ném cần câu một cái, trong mắt nhuốm lửa giận: "Một số cẩu tạp chủng không thấy được ánh sáng dám xúc phạm đến trước mặt bổn vương."
Lịch Thanh và Ô Mộc thu hồi nụ cười, nghe được Triệu Khâm nhàn nhạt nói: "Không cho biết tay một chút, đó là bởi vì bổn vương đã quen với nhà vân dã hạc rồi (1)."
(1) Nhàn vân dã hạc 闲云野鹤惯: chỉ người nhàn tản, không cầu danh lợi.
Ngô Thư Lê vừa trở về kinh thành được bảy ngày, liền nghe nói rằng Lễ bộ thượng thư đã bị cởi bỏ chiếc mũ ô sa (2) của mình vì tham ô, nàng mới vừa bước đến thư phòng, liền nghe thấy Ngô phụ và Ngô ngũ thúc đang nói chuyện với nhau ở bên trong.
(2) Mũ ô sa: mũ của quan tước thời xưa
"Hôm đó trở về liền gặp thích khách, đệ từ trên người bọn chúng nhận ra quyền trượng của lễ bộ thượng thư, hôm nay hắn liền bị bắt giam trong đại lao, không biết đám người bị hành thích kia là ai." Ngô ngũ thúc nói.
"Nhìn bề ngoài là Tể tướng Ôn Khánh Lâm ra tay, nhưng nghe nói người đứng sau c thế lực rất lớn, chỉ sợ rằng thân phận của phe người bị ám sát không thấp." Ngô phụ đè nén âm thanh nói. Ngô ngũ thúc đột nhiên nhìn ra ngoài: "Lê Nhi, ở bên ngoài nghe lâu như vậy, nên tiến vào rồi, đúng không?" Ngô Thư Lê mang theo một nụ cười ngọt ngào tiến vào rồi ngoan ngoãn hành lễ: "Cha, ngũ thúc."
"Lê Nhi đến đây." Không giống như Ngô mẫu, Ngô phụ đặc biệt cưng chiều Ngô Thư Lê, cũng thương yêu nàng, vừa nói: "Bên ngoài gió lớn, tại sao anh không mặc thêm quần áo?"
"Cha, con không sợ lạnh." Ngô Thư Lê từ lâu đã quen với thời tiết lạnh, mùa thu ở kinh thành không quá lạnh, gió khá dễ chịu.
"Nhị ca." Nhô ngũ thúc nhìn Ngô phụ không nói nên lời. Nếu hôm nay là con trai của Ngô phụ là Ngô Diệu Vũ ở đây, chỉ sợ sẽ bị trừng phạt một trận, lại dám nghe lén, cũng chỉ có Lê Nhi mới có lá gan này.
Ngô phụ không để ý đến Ngô ngũ thúc, nói về điều này, không ai trong số những huynh đệ mà không thương yêu Ngô Thư Lê, bây giờ còn chê hắn quá chiều chuộng con gái mình? Không có lý do gì, nếu hắn không thương yêu, lỡ sau này con gái không nhận hắn thì phải làm sao đây!
Ngô phụ để Ngô Thư Lê ngồi xuống, phân phó nha hoàn mang canh mật lê đến: "Đầu bếp mới tới rất giỏi nấu canh cháo, con uống nhiều chút."
"Cha, cha thật tốt." Ngô Thư Lê ngọt ngào nói.
Ngô phụ ngay lập tức cười toe toét: "Cha dĩ nhiên phải đối tốt với con rồi."
"Lão gia, thiếu gia tới." Gã sai vặt ngoài cửa nói.
Đây là cách đối xử khác biệt đối với con gái được nuôi dưỡng ở Ngô gia, Ngô Diệu Vũ muốn vào phải bẩm báo một tiếng, Ngô Thư Lê có thể đi bất cứ nơi nào mà nàng thích. Ngô mẫu không ưa với cách Ngô gia đối xử với con gái mình, ở trong Ngô phủ luôn nhấn mạnh điểm này, nhưng rất nhanh, bọn hạ nhân nhìn thấy sự thương yêu của Ngô phụ dành cho Ngô Thư Lê, bọn họ gió chiều nào theo chiều đó, vừa vặn đón ý hùa theo tấm lòng của Ngô phụ.
Ngô mẫu tức giận đến mức dậm chân nhưng cũng vô ích, không làm gì được, mỗi lần Ngô Thư Lê trở về không khí trong nhà thay đổi hoàn toàn, điều đáng ghét nhất là phu quân mình sau này cũng hắt hủi, xem Ngô Thư Lê giống như một bảo vật vậy.
Ngô Diệu Vũ bước vào, quy quy củ củ hành lễ với Ngô phụ và Ngô ngũ thúc, cuối cùng kính trọng gọi Ngô Thư Lê một tiếng: "Tỷ tỷ."
"Đẹ đệ lớn lên thật nhanh." Ngô Thư Lê mỉm cười nói.
Ngô Diệu Vũ chỉ cảm thấy da đầu của mình bị tê rần. Hắn được Ngô mẫu thấm nhuần từ khi còn nhỏ, hắn là người có địa vị cao nhất trong phủ ngoại trừ cha mình, có một lần, sau khi Ngô Thư Lê trở về và bị Ngô phụ đối đãi như một bảo vật, hắn vô cùng ghen tị. Bởi vì Ngô phụ luôn rất hà khắc với hắn, cho nên hắn muốn khiêu khích vị tỷ tỷ này.
Nhưng cuối cùng, hắn không bị Ngô phụ đánh mà bị vị tỷ tỷ này dùng roi đánh, từ đó hắn đã học được kinh nghiệm, tỷ tỷ rất đáng sợ, không thể đắc tội. Lại bởi vì tỷ tỷ dùng roi đánh hắn, Ngô phụ vỗ tay khen ngợi, Ngô mẫu tức giận đến mức không kiềm chế được bản thân, nhưng lại không thể làm gì với tỷ tỷ, Ngô Diệu Vũ dần biết tỷ tỷ mình lớn hơn và không thể tuỳ tiện khiêu khích.
"Con đến đây là có chuyện gì vậy?" Ngô phụ cau mày nói, thay đổi dáng vẻ hiền hoà của mình trước mặt Ngô Thư Lê.
"Mấy ngày nữa là yến tiệc hoa hải đường do trưởng công chúa tổ chức, nhi tử đến nói với cha một tiếng…."
"Sách, không chịu chăm chỉ đọc, võ, không chịu luyện tập cho tốt, chỉ biết nghĩ đến chuyện phong hoa tuyết nguyệt.” Khuôn mặt của Ngô phụ lạnh xuống.
Ngô Diệu Vũ ấm ức nói: "Cha, con chỉ đang đợi lời này của cha." ”
Ngô phụ ngay lập tức hiểu rằng chính Ngô mẫu đã ép con trai mình đến những nơi này, mặc dù có thể gặp được nhiều quan lớn và bạn bè cùng tuổi, nhưng nếu bị vị công chúa, quận chúa nào đó để ý sẽ không tốt.
“Yến tiệc hoa hải đường." Ngô ngũ thúc đột nhiên mở miệng lên tiếng: "Đó có phải là yến tiệc xem mắt không?"
Phốc xuy! Ngô Thư Lê, người đang uống nước đường thì phun ra, thấy ba người bọn họ nhìn thẳng vào mình, nàng đặt nước đường xuống, lấy ra một chiếc khăn tay lụa lau khóe môi một cách duyên dáng, như thể người vừa nãy mất bình tĩnh không phải là nàng. Tất cả đều là ngũ thúc, nói chuyện quá khôi hài.
Ngô ngũ thúc lấy lại tinh thần: "Tại sao nhị tẩu không kêu Lê Nhi đi?" Bàn về tuổi tác, Lê Nhi đã cập kê, đã đến lúc quyết định hôn sự, đây cũng là mục đích chuyến đi của bọn họ.
Ông cũng bảo thê tử thông báo với nhị tẩu một tiếng, nhưng nhị tẩu căn bản không đặt điều đó ở trong lòng chút nào.
Ngô phụ đương nhiên cũng nghĩ đến điều này, mặc dù không muốn con gái lập gia đình sớm như vậy, nhưng cũng nên tìm bạn đời, đính hôn trước, chờ một hoặc hai năm nữa rồi gả qua, nếu không để việc đính hôn quá mộn sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Ngô Thư Lê.
"Cha, con cũng không thực sự muốn đi." Ngô Diệu Vũ làm bộ đáng thương nói. Hắn còn không muốn lập gia đình và sinh con quá sớm, nhưng Ngô mẫu đã ép quá căng, nếu còn như vậy nữa, hắn sẽ cùng ngũ thúc trở về Tây Bắc, chờ đến khi ngày đêm rèn luyện xong mới quay trở lại.
"Cha, con cũng không muốn đi." Ngô Thư Lê cũng bộ đáng thương giống vậy nói. Yến tiệc hoa hải đường gì đó, nàng không có hứng thú chút nào, so với cái này, nàng thích đi tham quan các con phố và ngõ hẻm của kinh thành hơn.
Ngô phụ gấp rút nhẹ nhàng nói: "Lê Nhi, tốt hơn hết là con nên đến đó một chuyến, nếu sau này con gả đến kinh thành, kết giao với vài đại gia khuê tú cũng tốt." Ngô phụ lại bày khuôn mặt nghiêm túc với Ngô Diệu Vũ nói: "Lần này con đi đi, đi cùng tỷ tỷ, nhưng đừng gây hoạ cho tỷ tỷ của con."
Ngô phụ đã đưa ra quyết định cuối cùng, Ngô Thư Lê và Ngô Diệu Vũ sẽ cùng nhau tham gia yến tiệc hoa hải đường vào ngày mốt.
Đến ngày tham gia hoa yến, Ngô Thư Lê và Ngô Diệu Vũ cùng nhau tham gia yến tiệc hoa hải đường với Ngô mẫu.
Ngô mẫu và Ngô Thư Lê ngồi trong một chiếc xe ngựa. Ngô mẫu lãnh đạm nói: "Con trai của trưởng công chúa đã thành thân, thậm chí còn có hai đứa con, lần này là cho đê đệ của trưởng công chúa, cũng chính là đương kim cửu vương gia xem mắt." Sau đó liếc nhìn nàng một cái: "Mặc dù con không xấu, nhưng cửu vương gia không phải là người con có thể chọn, nếu thấy thích thì cũng đừng làm chuyện ngu xuẩn."
Ngô Thư Lê khẽ mỉm cười: "Nương, nữ nhi kém như vậy, làm sao dám mơ ước đến vị cửu vương gia kia?"
Khuôn mặt của Ngô mẫu lạnh lùng, cô con gái này không bao giờ nhu nhược, chẳng qua là ốt bụng nhắc nhở mấy câu, liền tỉnh bơ phản kích lại. Ngô mẫu chính là không thích Ngô Thư Lê, ngay cả khi Ngô Thư Lê tự chui từ bụng mình ra ngoài, vẫn không thích.
Chờ khi xe ngựa đến phủ trưởng công chúa, Ngô Diệu Vũ dưới sự hướng dẫn của nha hoàn mà đi đến khu vực nam quyến bên kia, Ngô mẫu đưa Ngô Thư Lê đến gặp đám nữ quyến và cùng nhau hành lễ với trưởng công chúa.
Trưởng công chúa liếc nhìn Ngô mẫu, ánh mắt liền rơi vào Ngô Thư Lê mảnh mai phía sau Ngô mẫu: "Cô nương này rất xinh đẹp."
Ngô mẫu đang định đáp lời, nhưng Ngô Thư Lê ở phía sau cười duyên nói: "Trưởng công chúa cũng rất xinh đẹp mà."
Trưởng công chúa sững sờ một lúc, sau đó bịt miệng và mỉm cười: "Ồ? Bổn công chúa làm tổ mẫu rồi mà vẫn còn sao? ”
Ngô Thư Lê nhướng mày: "Ai mà không có mắt nói ngài không đẹp?"
Trưởng công chúa mỉm cười vui vẻ, hoạt bát nói: "Hình như là chưa có." Nói xong, cởi chiếc vòng tay ngọc bích ra khỏi tay mình: "Ta thích cô nương nhà ngươi, lại đây, đây là quà gặp mặt."
Ngô Thư Lê ngạc nhiên: "Điều này không thể được, ta chỉ nói sự thật mà thôi."
Trưởng công chúa khẽ run, nàng vẫn chưa tặng lễ vật. Ngô Thư Lê mỉm cười nói: "Vòng tay ngọc bích phù hợp trưởng công chúa ngài hơn."
Trưởng công chúa hỏi: "Ngươi tên là gì?"
"Ta tên Ngô Thư Lê, người trong nhà đều gọi ta là Lê Nhi."
"Là Ngô gia Tây Bắc?"
"Vâng, trưởng công chúa biết sao?" Ngay khi Ngô Thư Lê nói đến Tây Bắc, vẻ mặt hào hứng.
"Quả nhiên là người của Ngô gia ở phía Tây Bắc, rất thật thà." Một quý phụ bên cạnh cười khúc khích.
"Đúng vậy, trưởng công chúa ngài đừng cho ta chiếc vòng ngọc, nếu để người khác biết, còn tường rằng ta đang a dua nịnh nọt." Ngô Thư Lê nói thẳng thừng không kiêng kỵ.
Trưởng công chúa nghe vậy, mỉm cười vui vẻ, im lặng thu chiếc vòng ngọc, không còn đưa cho Ngô Thư Lê nữa, nhưng có ấn tượng cực kỳ tốt về tính cách thẳng thắn của Ngô Thư Lê, bên ngoài thô lỗ nhưng bên trong tỉ mỉ, tư thái hành lễ vừa rồi còn đoan trang, chuẩn mực và nghiêm chỉnh hơn Ngô mẫu ở bên cạnh, như thể là một cô nương gia có gia giáo.
"Cũng không hợp tình khi không tặng thứ gì đó." Trưởng công chúa cố tình chọc cười nàng.
Ngô mẫu lo lắng đến mức đổ mồ hôi trên trán, Ngô Thư Lê này có thể không nói và im lặng như người câm có được không?
"Vậy tiểu nữ yêu cầu một tách trà hoa hải đường vàng, nghe nói trà hoa hải đường vàng này chỉ có trong phủ của trưởng công chúa." Ngô Thư Lê chừng mực nói.
Trưởng công chúa thích nhất là chăm sóc hoa và cây cỏ, trong đó có hải đường vàng vẫn do chính mình tìm ra, trong lòng đắc ý không thôi, vào lúc này nghe thấy lời của Ngô Thư Lê, càng vui vẻ. Nàng luôn không nỡ cho mọi người uống, hào phóng nói: "Được."