Quân đội Ngô gia quanh năm đóng quân ở biên giới phía Tây Bắc, Ngô gia có ít nữ nhi, nữ nhi của mỗi thế hệ ngày càng ít.
Thất tiểu thư này từ nhỏ đã được một đám hán tử có ngoại hình thô ráp nhưng nội tâm tinh tế lại nâng niu trong lòng bàn tay, điều này không được, để tìm được một hôn sự tốt đẹp cho thất tiểu thư này, họ đã cố tình giao tấu sớ cho hoàng đế trước năm mới, nói rằng họ sẽ trở về vào dịp Tết, nhưng thực tế họ muốn tìm đối tượng cho thất tiểu thư.
Ở nơi phía Tây Bắc đó, họ mới quen thuộc, nam nhân nhà nào họ cũng biết, tính cách như thế nào, ngoại hình gì thực sự nắm rõ, nhưng mắt của họ ở trên đỉnh, cho rằng những nam nhân đó không xứng đáng với thất tiểu thư.
Trong mắt người dân Tây Bắc, thất tiểu thư không phải là một người được nuông chiều như vậy, nàng cười lên rất dễ thương và xinh đẹp, giống như mặt trời nắng gắt vậy, nóng, rực rỡ, tràn trề, gặp bất kỳ chuyện bất bình nào, nàng nhất định phải là người đầu tiên đứng ra.
Đúng vậy, thất tiểu thư cũng có thể võ sĩ, ở Ngô gia làm sao có thể không biết một vài chiêu thức được chứ, trên thực tế không phải như vậy, thất tiểu thư cũng không phải có mấy chiêu, chiếc roi bạc được vung lên, nhưng trước khi có thể nhìn thấy bóng roi, người đó đã bị kéo đi rồi.
Cho nên trong lòng người dân Tây Bắc, thất tiểu thư mọi thứ đều tốt, nhưng khả năng quất người của nàng quá cao, không ai ở phía Tây Bắc có thể trị được nàng, vì vậy thất tiểu thư đã bị ngũ thúc đưa về kinh thành.
Bất kể người khác nghĩ như thế nào, Ngô Thư Lê vui vẻ theo ngũ thúc trở về kinh thành, dọc đường đi, Ngô ngũ thẩm nói chuyện với nàng trong xe ngựa, ánh mắt của nàng thỉnh thoảng lọt ra ngoài, tham lam ngắm nhìn cảnh quan.
Ngô ngũ thẩm buồn cười nói: "Chúng ta sắp đến kinh thành rồi, sau này con cũng sẽ không có cơ hội dắt ngựa rong chơi đâu, con phải nhin một chút, không khí ở kinh thành này khác với nơi đó của chúng ta, đại gia khuê tú không thể tuỳ tiện cưỡi ngựa."
Khi Ngô Thư Lê nghe vậy, mở to mắt: "Ngũ thẩm, lời này là thật sao? Những cô nương gia kia ở kinh thành không buồn chán và hoảng loạn sao? ”
Ngô ngũ thẩm vừa nghe thì mỉm cười: "Làm gì có, cầm kỹ thư hoạ, nữ hồng…"
Da đầu của Ngô Thư Lê tê rần khi nghe điều này: "Ngũ thẩm, đừng nói những thứ này nữa."
Thấy nàng sợ hãi, Ngô ngũ thẩm bịt miệng cười trộm. Lão tổ tông Ngô gia là một người nghiêm khắc, không thể nhìn thấy Ngô Thư Lê được nuôi dưỡng hoang dã, thời điểm Ngô Thư Lê năm tuổi, đích thân bắt lấy nàng đến bên cạnh nuôi dạy thật tốt, gắng gượng chăm dóc dạy bảo Ngô Thư Lê thành thạo mọi thứ.
Nhưng khi Ngô Thư Lê vừa nghĩ về những ngày đó, trong lòng cay đắng như hoàng liên vậy, nàng sẽ phải như vậy, hơn nữa còn phải làm tốt, nhưng nếu không thể ra ngoài, nàng sẽ không bao giờ đuược ra ngoài, bút lông sói, quân cờ, kim thêu kia...... Cả đời này nàng không bao giờ muốn chạm vào.
Bất quá, lão tổ tông rất nghiêm khắc với nàng, nhưng cũng là thật lòng thương nàng, nếu không cũng sẽ không để nàng học những điều mà cô nương gia nên học.
"Ngũ thẩm, vậy nếu con gả đến kinh thành, sau này sẽ phải sống một cuộc sống nhàm chán như vậy?" Ngô Thư Lê cau mày nói.
"Thế nào, không muốn gả sao?" Ngô ngũ thẩm trêu chọc nàng.
"Không phải con không muốn gả, tại sao lão tổ tông lại muốn con gả đi xa chứ?" Ngô Thư Lê nghiêng đầu nhìn Ngô ngũ thẩm.
Ngô ngũ thẩm thở dài: "Dù sao thì Tây Bắc nơi đó không phải là nơi tốt cho một cô nương gia, nơi đó chỉ có những hán tử thô bạo đó mới có thể chịu đựng được."
"Ngũ thẩm năm đó vẫn gả cho ngũ thúc của con đó thôi?"
"Hay cho nha đầu con, còn giễu cợt ta." Mặt Ngô ngũ thẩm đột nhiên đỏ bừng, thật lâu mới nói: "Lúc còn chưa gả đi, trong lòng ta cũng thấp thỏm, thủ đô, kinh thành a, sầm uất, sự thịnh vượng đó đã làm người say mê..."
Ngô ngũ thẩm là từ kinh thành gả cho ngũ thúc ở phía Tây Bắc. Khi Ngô Thư Lê lần đầu tiên nghe được điều này, nàng thấy trong mắt Ngô ngũ thẩm không có bất kỳ lưu luyến, tinh quái hỏi: "Ngũ thẩm, hay là phía Tây Bắc mới tốt?"
"Đúng vậy." Khóe miệng Ngô ngũ thẩm nở một nụ cười, xuyên qua bên ngoài cửa sổ, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của Ngô ngũ thúc, đôi mắt tràn ngập sự dịu dàng: "Vốn tưởng mình sẽ gả đi chịu khổ, nhưng vào Ngô gia mới biết trầm trồ khen ngợi là như thế nào."
Mắt Ngô Thư Lê cong mắt cười: "Ngũ thúc mà nghe được sẽ rất vui."
"Lời này không thể cho chàng ấy nghe được, kẻo chàng ấy lại vểnh thêm một cái đuôi nữa." Ngô ngũ thẩm nói đến đây, lông mày khẽ nhíu lại: "Nam nhân Ngô gia người người đều là hán tử đầu đội trời chân đạp đất, nhà cửa rất sạch sẽ, còn ở kinh thành..."
Nghe rõ ý ngũ thẩm muốn nói gì, Ngô Thư Lê phất tay: "Ngũ thẩm, chữ bát còn không có một nét phẩy, con thấy nam nhân thế nào cũng không thể so với cha, thúc, bá được."
Ngô ngũ thẩm nhìn cô nương xinh đẹp trước mặt, vẻ ngoài này cùng với thế lực của quân đội Ngô gia, sẽ có không ít người muốn thành thân với Ngô Thư Lê: "Yên tâm đi, nếu không có ai tốt, lão tổ tông cũng sẽ không cho con gả đi đâu." Ngừng một lát: "Hai ngày nữa là đến rồi."
Ngô Thư Lê gật đầu, nghĩ đến có thể sớm có thể trở về nhà ở kinh thành, tâm trạng của nàng đã bình tĩnh lại rất nhiều.
Ngô ngũ thẩm thở dài: "Nhưng vẫn không thích trở về?"
Ngô Thư Lê hừ nhẹ: "Mẹ xem đệ đệ như trân bảo, con trở về chẳng qua là cái đinh trong mắt bà ấy thôi."
Ngô Thư Lê là đích nữ của nhị lang Ngô gia, Ngô phụ làm quan ở kinh thành, khác với các huynh đệ ở Tây Bắc, một thân nho nhã, nhưng cũng là một nam nhân giữ mình tốt, về sau cươi Ngô mẫu, Ngô mẫu là một người mạnh mẽ, tự nhận thấy gả cho một võ quan rất mất mặt, đứa con đầu lòng lại là một con gái, đối với Ngô Thư Lê càng không thích.
Lão tổ tông Ngô gia đã đưa Ngô Thư Lê về bên cạnh mình, xét cho cùng nam nhân Ngô gia rất hiếm có nữ nhi. Về sau Ngô mẫu sinh con trai, càng trở nên thờ ơ với Ngô Thư Lê.
Ngô Thư Lê mấy năm mới có th? về kinh thành một lần, sở dĩ lão tổ tông khăng khăng muốn dạy những điều nàng không thích kia cũng là vì Ngô mẫu đã từng viết thư oán trách lão tổ tông đã nuôi dạy Ngô Thư Lê không hiểu lễ giáo, chỉ biết chơi đùa như một nam hài tử vậy.
Lão tổ tông vừa tức giận vừa đau lòng Ngô Thư Lê, khăng khăng rằng Ngô Thư Lê phải văn võ song toàn. Đừng giống như Ngô mẫu động một chút chê bai Ngô gia Tây Bắc, trong khi từ lão tổ tông cho đến người nhỏ nhất ở Ngô gia không một ai nói Ngô mẫu là người không tốt, từ tổ tiên đến người ngay cả âm thầm khua môi múa mép cũng không có.
Nhưng dù là như vậy, Ngô Thư Lê cũng có thể nhìn thấy manh mối từ trong đó, nàng trông có vẻ qua loa đại khái, nhưng đầu óc lại vô cùng tinh tế. Ngô mẫu không thích nàng, nàng cũng không thích Ngô mẫu, nhưng vì thân phận của mình, nàng nên hành lễ, hiểu những quy tắc mà mình nên học, mặc dù trong lòng cực kỳ thiếu kiên nhẫn.
"Con đó, yêu hận rõ ràng." Ngô ngũ thẩm khẽ thở dài.
"Con đây là phân rõ trắng đen." Ngô Thư Lê phất tinh thần nói với đôi mắt to.
Ngô ngũ thẩm bất lực: "Phải, phải."
Mắt Ngô Thư Lê chớp chớp "Ngũ thẩm, nếu mất hai ngày nữa mới đến kinh thành, vậy không bằng cho con dắt ngựa đi dạo chơi?"
Ngô ngũ thẩm trừng mắt nhìn nàng: "Nói bậy cái gì đó, nếu bị người ta nhìn thấy..."
"Nghe nói đương kim hoàng hậu cũng là một nữ tử thích cưỡi ngựa."
"Con..." Ngô ngũ thẩm nắm chặt tay nàng, bày một khuôn mặt nghiêm túc: "Không cho phép làm càn."
"Được, được, vậy con sẽ đi qua Lam Sơn trước khi đến kinh thành, ngũ thẩm, con sẽ đến Hương Phật tự ở Lam Sơn để xin bùa bình an, đến lúc đó mang về cho lão tổ tông... Không được, không được, mấy người khác sẽ ghen tị, tốt hơn hết là con nên mang cho mỗi người một cái, như vậy được chứ? ”
Trái tim Ngô ngũ thẩm đột nhiên mềm nhũn, đứa trẻ này có ham chơi chút, nhưng thực sự đối tốt với người Ngô gia, nếu không phải nàng liên tục nói rằng bùa bình an của Hương Phật tự rất linh, Ngô Thư Lê tuyệt đối sẽ không bao giờ đi, Ngô Thư Lê thích cưỡi ngựa hơn.
"Được."
"Cửu vương gia, khi nào người có thể trở về?" Một nam nhân mặt trắng cúi người, hỏi bằng một giọng sắc bén.
"Bổn vương muốn lúc nào trở về thì lúc đó trở về."
Dáng vóc nam nhân nói chuyện cực kỳ cao, ngồi bên suối, cầm cần câu cá, trn đầu đội mũ rơm , mặc một chiếc áo màu tím sang trọng, toàn thân toát lên khí phái cực kỳ cao quý, vẻ hời hợt.
Nam nhân mặt trắng nữ tính lấy ra một chiếc khăn lụa để lau mồ hôi trên trán, cuối cùng tiếp tục nói uy hiếp: "Hoàng thượng..."
"Biết rồi." Triệu Khâm thản nhiên nói.
"Vâng, vâng." Người đến ngay lập tức rời đi nhanh chóng, sợ chọc giận cửu vương gia, cửu vương gia ghét nhất là người khác để ý chuyện của hắn.
"Cửu vương gia..." Một nam nhân mặc quần áo màu xanh đậm đứng dưới gốc cây.
"Có chuyện gì, ngươi cũng muốn khuyên bổn vương cưới vợ sớm hơn?"
Lịch Thanh lắc đầu: "Không dám."
Triệu Khâm hừ lạnh một tiếng. Lịch Thanh nói: "Thuộc hạ đứng trên núi, thấy một chiếc xe ngựa đang chạy xuống đường này...”
"Con đường này không phải bổn vương mở." Triệu Khâm thờ ơ nói.
"Thuộc hạ lo lắng chính là..."
"Bổn vương không thể tự bảo vệ mình?" Giọng nói của Triệu Khâm đột nhiên trầm xuống, lạnh đi mấy phần.
Lịch Thanh ngay lập tức lắc đầu: "Không có."
"Vậy thì im miệng! Đứng sang một bên cho bổn vương, ngươi không thấy cá bị ngươi hù chạy đi rồi sao?” Triệu Khâm giận cá chém thớt nói.
Lịch Thanh muốn khóc không ra nước mắt, nhìn vào Ô Mộc người đang đứng dưới một gốc cây. Ô Mộc lắc đầu với hắn, ra hiệu cửu vương gia đang tức giận, đừng nên nói quá nhiều, tránh cho đổ thêm dầu vào lửa.
Lịch Thanh ấm ức vô cùng, cửu vương gia luôn im lặng, lúc câu cá kiêng kỵ nhất là có người làm ồn, vì vậy hắn mới có thể nhắc nhở cửu vương gia, chếch nghiêng đụng vào lưỡi kiếm
.
Lịch Thanh nói cỗ xe ngựa đang leo lên, khi lộc cộc đi ngang qua suối núi trong vắt, đột xảy ra đại biến, hàng chục người mặc áo đen bí ẩn nhảy ra khỏi bụi cỏ, ngay khi bọn họ di chuyển, môi Triệu Khâm giật không rõ ràng, nhưng cơ thể cũng không nhúc nhích.
Ba! Một nam nhân mặc đồ đen bị rơi vào trong nước suối. Ba, một nam nhân mặc đồ đen khác bị treo trên cây. Ba! Tiếp đó, một nam nhân mặc đồ đen ngất xỉu dưới chân Triệu Khâm.
Vẻ mặt của Triệu Khâm vẫn không thay đổi, chậm rãi quay đầu, thấy một nam nhân mặc đồ đen đang lao về phía mình với một thanh kiếm, hắn cũng không nhúc nhích, chỉ có những ngón tay cầm cần câu lặng lẽ di chuyển nhẹ.
Không ai nhìn thấy, cây gậy bịch một tiếng đập vào nam nhân đang đâm, người nọ không phòng bị mà bị đánh bất tỉnh ở bên cạnh tảng đá.
Một tiếng cảm thán vang lên: "Công phu thật tốt."
Lúc Lịch Thanh và Ô Mộc đang đối phó với những người còn lại, nghe thấy vậy cũng không tự chủ được cười, cô nương nhà nào vậy? Lại còn có thời gian rảnh rỗi ca ngợi cửu vương gia của họ công phu tốt.
Rõ ràng, Triệu Khâm cũng nghe thấy, khi hắn thu hồi cần câu, đôi mắt đen của hắn lơ đãng liếc nhìn người đang ngồi trong xe ngựa.
Rèm cửa sổ nhảy múa theo gió, một khuôn mặt xinh xắn nằm ở trên cửa sổ, một đôi mắt to nhìn chằm chằm vào hắn với đôi mắt sáng, không một chút ngại ngùng, to gan nhìn thẳng vào.
Triệu Khâm mặt không thay đổi quay lưng lại, những người bên cạnh xe ngựa cũng bước tới. Ngô ngũ thúc thuận tay cũng trói vài người, Lịch Thanh đang chắp tay tạ ơn với ông ấy: "Đa tạ đại hiệp ra tay, không biết..."
"Chỉ là một cái nhấc tay, không cần khách khí." Ngô ngũ thúc nói như vậy, nói xong cũng không yêu cầu quà cảm ơn: "Cáo từ."
Lịch Thanh nhìn một cái, liền biết rằng người này thật thân phận bất phàm, khí thế kia nhìn một cái là biết đây là một tướng sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh, đặc biệt là đôi mắt cương nghị và bước chân trầm ổn, rõ ràng là thân phận đặc biệt.