Hoa huyệt run rẩy phun ra một cỗ mật dịch trong suốt, giống như mất khống chế, rối tinh rối mù phun ra, làm ướt quần áo trên người Hàn Viêm.
Một màn xảy ra ở trong thư phòng, Tống Y Nhân cuối cùng bị làm với mọi loại tư thế xấu hổ, bị Hàn Viêm một lần rồi lại một lần làm, thẳng đến khi nàng hôn mê vẫn còn đang suy nghĩ, Hàn Viêm đã ra sức như vậy rồi mà nàng còn không thể có hài tử, như vậy là do ý trời đi.
Ngày hôm sau, mặt trời đã lên cao, nàng cùng Hàn Viêm mới lên đường đến chùa Thanh Phong.
Bên trong xe ngựa xa hoa tinh xảo, Tống Y Nhân lặng lẽ ngồi trong một góc xe, dáng ngồi đoan trang ưu nhã, một thân bạch y không thể che dấu được tư sắc tuyệt mỹ.
Ánh mắt nàng vẫn dừng trên mành che cửa sổ, mành ngăn dày nặng ngăn cách ánh mắt nàng với thế giới bên ngoài, cũng ngăn lại những tiếng ầm ĩ trên đường, mà bên ngoài có rất nhiều ánh mắt tò mò nhìn trộm, có hâm mộ, có ghen ghét….
Xe ngựa dần dần ra khỏi nɠɵạı thành, đem âm thanh ầm ĩ vứt ra xa.
Tống Y Nhân sâu kín thở dài một tiếng, cũng không biết phương pháp của nàng có dùng được không, không gian trong xe ngựa rơi vào trầm tư, bỗng nhiên xe ngựa dừng lại.
Tống Y Nhân còn đang kinh ngạc, mành che tinh xảo dày nặng bị người nâng lên, nàng vừa ngẩng đầu lên, liền thấy một đôi mắt hung ác nham hiểm, khuôn mặt tuấn mỹ.
Cánh môi hơi động nhưng lại không nói gì.
Lúc nãy, Hàn Viêm cưỡi ngựa ở bên ngoài, hộ tống nàng đi đến chùa Thanh Phong, hiện tại đã ra khỏi nội thành liền chui vào xe ngựa với nàng.
“Như thế nào? Ngươi không thoải mái?” Nhìn thấy sắc mặt không tốt của Tống Y Nhân, Hàn Viêm nhíu nhíu mày hỏi.
“Không, ta không sao” Tống Y Nhân vội vàng lắc đầu, trên thực tế, chỉ là do tối hôm qua nàng ngủ không ngon mà thôi.
Theo nàng biết, Bạch Mi đại sư mấy năm nay tu hành ở chùa Thanh Phong, có bản lĩnh xem tướng đoán mệnh, nếu có duyên gặp được Bạch Mi đại sư, được ngài ấy chỉ điểm thì nàng có thể thoát khỏi mê muội này.
Không gian rộng rãi bên trong xe ngựa, cho dù có thêm một nam nhân cũng không chật chội, Tống Y Nhân ngồi cách Hàn Viêm một khoảng, khí thế của đối phương quá mức cường đại, vô thiên áp bách, nàng không dám chủ động lại gần.
Đôi mày kiếm thon dài nhíu lại, Hàn Viêm xuy lãnh một tiếng: “Nơi này cách chùa Thanh Phong một đoạn đường, mẫu thượng đại nhân nếu không có việc gì thì nên tranh thủ ngủ một giấc đi”.
Tống Y Nhân sửng sốt, ngủ trên xe ngựa? Nàng nhìn xe ngựa rộng rãi, bên trong phủ kín thảm mềm mại, nàng ngồi trên xe ngựa không cảm giác được độ xóc nảy, nhưng mà ngủ…..Tựa hồ có chút không thích hợp.
Thấy nàng không có động tác, Hàn Viêm không kiên nhẫn duỗi tay ra, đem nàng ôm vào lồng ngực, sau đó hai người một khối nằm trên mặt thảm.
Tống Y Nhân cũng không giãy giụa, trực tiếm nhắm hai mắt lại, lúc này ở trong lồng ngực của nam nhân mà giãy giụa là không sáng suốt, điểm này nàng đã lĩnh giá rất nhiều lần.
Thấy nàng ngoan ngoãn bắt đầu ngủ, Hàn Viêm duỗi tay lấy một kiện áo phủ lên người Tống Y Nhân, ánh mắt phức tạp nhìn bộ dáng đang nhắm mắt của nàng, hai mày đẹp khi ngủ nhíu chặt lại, trên người nhàn nhạt tản ra một cỗ u buồn, nữ nhân trong ngực bắt đầu thành thục hơn trước nhưng vẫn tuyệt sắc kinh người.
Đôi mắt không còn ngây thơ thanh thuần như trước nữa, bây giờ chỉ tràn ngập u buồn sầu bi.
Mà người gây ra hết thảy mọi việc này, đều là hắn.
Nói không hối hận là gạt người, hối hận lúc trước thời điểm quá gấp, mọi công đa͙σ đều không rõ ràng, hối hận lúc trước nhận được tin tức quá muộn, nhưng hiện thực hắn không thể hối hận, một bước đi sai, thua cả một bàn cờ, cho nên hắn dùng phương thức này để có được nàng, hắn tuyệt đối không buông tha nàng, tuyệt đối không để nàng rời bỏ hắn.