Thời điểm Tống Y Nhân tỉnh lại, cũng đã sắp đến trưa, hiện tại xe ngựa cũng đã dừng tại chân núi Thanh Phong.
Tới nơi này, bọn họ chỉ có thể đi bộ lên núi.
Chùa Thanh Phong tọa trên sườn núi núi Thanh Phong, một hàng bậc thang uốn lượn từ trên xuống chân núi, là con đường duy nhất có thể lên chùa Thanh Phong.
Xuống xe ngựa, Tống Y Nhân bị Hàn Viêm cưỡng chế đội mũ rèm che, xuyên qua rèm che nhìn cảnh sắc bên ngoài, trên bậc thang lên chùa Thanh Phong không có người.
Tống Y Nhân ban đầu ngoài ý muốn lập tức hiểu rõ, núi Thanh Phong mười lăm năm vẫn luôn nhộn nhịp náo nhiệt, chỉ là nàng không nghĩ tới, hôm nay cư nhiên thanh lãnh như vậy.
Bút tích lớn như vậy, trừ bỏ Hàn Viêm thì còn có ai có thể làm được, ở Vân Châu, hắn một tay che trời, chân mệnh thiên tử ở xa, chỉ cần hắn không làm ra việc kinh thiên động địa, hoàng đế đối với hắn cũng chính là nhắm một mắt mở một mắt.
Trong lòng cũng đã rõ ràng, Tống Y Nhân chỉ có thể biểu hiện một bộ dáng cái gì cũng không biết.
Lên núi Thanh Phong, nɠɵạı trừ nàng cùng Hàn Viêm còn có bốn người tùy tùng, những người khác đều ngốc ở dưới chân núi chờ lệnh.
Bậc thang rất dài, liếc mắt nhìn một cái, thế nhưng không nhìn thấy cuối bậc thang.
Đi được một phần ba lộ trình, Tống Y Nhân bắt đầu ăn không tiêu, nàng cắn răng gắng gượng, khối thân thể này quanh năm chỉ ở trong nội phủ đệ trạch, vốn đã nhu nhược nay lại càng yết ớt hơn, không biết có thể đi hết số bậc thang này không, nàng trong lòng không ngừng gào thét, nhưng mà hôm nay nàng nhất định phải gặp được Bạch Mi đại sư.
Toàn bộ kế hoạch không thể sai lầm nửa điểm.
Còn chưa nghĩ ra được kế sách tốt, cả người Tống Y Nhân liền bị ôm lên, nàng kinh hoảng thất thanh, người đã nằm trong lồng ngực của Hàn Viêm, bị hắn ôm lên bậc thang.
Tống Y Nhân lập tức có chút sốt ruột, nàng vội vàng khủng hoảng nhỏ giọng: “Ngươi mau thả ta xuống”.
Nếu bị người khác nhìn thấy thì phải làm sao bây giờ?
Hàn Viêm gắt gao ôm chặt nàng, dưới chân từng bước ổn trọng kiên định, trên mặt lại trào phúng: “Yên tâm, nơi này không có ai”.
Ngày hôm qua, hắn đã sớm cho người an bài nơi này, vừa rồi hắn cũng đã cho người canh giữ ở dưới chân núi.
Tống Y Nhân cả kinh lại không dám giãy giụa, thẳng đến khi sắp lên đến chùa Thanh Phong, Hàn Viêm mới đem nàng thả xuống.
Dọc đường đi, đích xác như lời Hàn Viêm nói, không hề có một bóng người.
Tống Y Nhân lo sợ bất an đi vào chùa Thanh Phong, nơi đi thanh u tĩnh lặng, làn hương quanh quẩn chóp mũi, bên trong chùa vang lên từng tiếng ngân chuông cùng với những tiếng tụng kinh, tâm tình lo sợ bất an lập tức trở nên thanh thản.
Có một vị ŧıểυ hòa thượng đi tới, chắp tay trước ngực, rũ mắt xuống nói: “A di đà phật, Bạch Mi đại sư đã ở thiện phòng đợi hai vị thí chủ từ lâu”.
Tống Y Nhân kinh ngạc: “Bạch Mi đại sư như thế nào biết…”
ŧıểυ hoàn thượng không nhiều lời, chỉ nói: “Thỉnh hai vị thí chủ cùng bần tăng đi thiện phòng”.
Hàn Viêm cười nhạt một tiếng, trong lòng đối với Bạch Mi đại sư không cho là đúng, ngày hôm qua hắn ở núi Thanh Phong gây ra động tĩnh lớn như vậy, hòa thượng trong chùa Thanh Phong không biết mới là lạ.
Tống Y Nhân thần sắc cung kính, thanh âm thanh thúy dễ nghe: “Vậy thỉnh ŧıểυ sư phó dẫn đường”.
“A di đà phật, thỉnh hai vị thí chủ”.
Bên trong thiện phòng, Tống Y Nhân ngạc nhiên nhìn Bạch Mi đại sư đã nổi danh từ lâu, Bạch Mi đại sư cũng không còn trẻ, lông mày cùng râu đều bạc trắng, nếu vị đại sư này có tóc, tin tưởng cũng sẽ là màu trắng, chính là sắc mặt Bạch Mi đại sư lại rất hồng hào, một chút nếp nhăn cũng không có.
Bên ngoài thiện phòng, Hàn Viêm sắc mặt đen như đáy nồi, hắn đường đường là Lăng An Hầu, cư nhiên lại bị một lão hòa thượng cho đứng ngoài cửa.
Nghĩ đến Tống Y Nhân một thân một mình ở bên trong, tâm tình hắn như bị ném vào chảo dầu nóng, không ngừng dày vò.
“Bạch Mi đại sư, thỉnh xin ngài giúp ŧıểυ nữ” Tống Y Nhân bỗng nhiên khóc lóc quỳ xuống chân Bạch Mi đại sư.
Bạch Mi đại sư cũng không có một chút sắc mặt ngoài ý muốn, đại sự lắc lắc đầu thở dài: “Mấy hôm trước bần tăng có xem qua tinh tượng, phát hiện một thiên tinh vốn nên ảm đạm nhưng lại sáng trói, còn Tham Lang tinh chưa bao giờ ảm đạm lại trở nên ảm đạm, hơn nữa bên cạnh Tham Lang tinh lại rất ít thiên tinh, Tham Lang tinh vốn nên theo thiên tinh kia suy yếu ảm đạm nhưng không ngờ thiên tinh kia không những không suy mà còn thịnh, cùng Tham Lang tinh phối hợp với nhau tạo nên nhiều quang mang, phát sinh biến cố như vậy, cũng không biết sẽ tạo ra biến số gì, là phúc hay là họa…..”
Tống Y Nhân nghe lời này, cả người ngây dại, ý tứ của vị lão nhân này không cần phải nói nàng cũng biết, là ám chỉ vận mệnh của Hàn Viêm cùng Tống Y Nhân.
Không nghĩ tới vị lão nhân này còn có chút bản lĩnh, nếu không phải nàng xuất hiện, chỉ sợ vận mệnh của Tống Y Nhân cùng Hàn Viêm đích xác như lời hắn nói, song song suy sụp thẳng đến tử vong.
Một màn biến hóa này, đối với một số người có lẽ là họa, còn đối với một số người có lẽ lại là phúc.
Tống Y Nhân nước mắt lã chã, thanh âm nghẹn ngào, ngữ khí mờ mịt: “Phật gia có câu ‘hết thảy đều là hư vô’, là phúc hay là họa, sống hay chết, cũng đâu có quan hệ gì, nhân sinh trời định, thế sự biến ảo vô thường, nếu trời cao định đoạt đây là vận mệnh của ŧıểυ nữ, nếu có thể giải, cũng xem như là một chuyện may mắn”.
Nghe thấy lời này, Bạch Mi đại sư nhíu chặt mày, hắn nói: “ Thỉnh thí chủ đứng dậy, nhân sinh trời định, nhưng cũng không thể không đi qua được, nếu có thể lui một bước, có lẽ sẽ thấy trời cao biển rộng, nếu không thể, liền buông tha đi, đem hết thảy chấp niệm buông xuống”.
“Xem ra đại sư cũng không thể giúp được ŧıểυ nữ” Tống Y Nhân cười khổ đứng lên, cảm xúc hạ xuống: “Luân thường đa͙σ lý sao có thể nói buông là buông, hôm nay ŧıểυ nữ đã quấy rầy đại sư rồi, lời nói vừa rồi, mong đại sư coi như ŧıểυ nữ chưa từng nói qua”.
“A di đà phật, thí chủ đừng quá chấp nhất, tránh phát sinh sự tình không thể vãn hồi” Bạch Mi đại sư vẫn như cũ khuyên bảo Tống Y Nhân.
Tuy hắn đa͙σ hạnh cao thâm nhưng cũng không nhìn ra được bí mật của Tống Y Nhân.
Tống Y Nhân mở cửa phòng ra, xoay người khom lưng với Bạch Mi đại sư: “Đa tạ đại sư đã nghe ŧıểυ nữ lải nhải một hồi”.
Còn chưa đứng thẳng, Hàn Viêm đã vọt tới, cẩn thận nâng nàng dậy rồi cẩn thận kiểm tra một phen, lại bị Tống Y Nhân tránh đi, hành động này lập tức chọc giận Hàn Viêm, sắc mặt hắn lập tức trở nên đen thui