“Ân a….. Ô a…..” Hai chân Tống Y Nhân cọ xát, làn váy vỏng manh ở bên ngoài che đi phong cảnh hữu tình xuân sắc bên trong, một bàn tay nam tính theo khe hở giữa hai chân phủ lên cánh hoa phấn nộn, ngón tay thô ráp đầy vết chai sạn tìm kiếm hoa hạch huyết sung e thẹn bên trong.
Hàn Viêm đột nhiên dùng sức vuốt ve hoa hạch mẫn cảm làm cho mỹ nhân mềm mại trong lồng ngực không ngừng run rẩy, vặn vẹo cái mông, càng thêm phấn khởi kiều mị rêи ɾỉ.
Trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh, hai ngón tay của hắn mạnh mẽ vuốt ve hoa hạch nho nhỏ, ngón tay giữa cắm vào ŧıểυ huyệt ướt át, lòng ngón tay thô ráp men theo vách thịt, tùy ý càn quấy.
Một bàn tay khác đùa bỡn ngực sữa của Tống Y Nhân, ngón trỏ cùng ngón cái lôi kéo xoay tròn ŧıểυ anh đào ương ngạnh, đôi khi cúi đầu dùng đầu lưỡi ấm nóng liếʍ mυ"ŧ.
Từng luồng mật hoa trong suốt từ trong hoa huyệt chảy ra, tưới ướt đẫm bàn tay Hàn Viêm, trên mặt tuấn mỹ hiện lên một nét trào phúng, hắn âm thanh anh ách nói: “Mẫu thượng đại nhân ướt thật lợi hại, dâm thủy làm ướt hết cả bàn tay của hài nhi, còn kêu lớn tiếng như vậy, không sợ thị vệ bên ngoài cửa nghe thấy sao?”.
“Ô a…… Cầu ngươi…… Không cần…… A……” Ánh mắt ướt át mù mịt hiện lên một tia cầu khẩn, Tống Y Nhân nỗ lực áp chế tiếng rêи ɾỉ, lại không thắng nổi bàn tay đang làm loạn giữa hai chân nàng.
Hàn Viêm rốt cuộc cũng buông tha hoa hạch huyết sung, đem hai ngón tay cắm vào hoa huyệt phấn nộn giảo hoạt, bắt chước động tác giao hợp không ngừng thọc vào rút ra, tựa như cảm thán nói ra tiếng: “Mẫu thượng đại nhân thật không hổ danh là mỹ nhân Vân Châu, ŧıểυ huyệt bị ta đùa bỡn hai năm, vẫn chật hẹp như lúc ban đầu, khó trách những nam nhân kia vì người mà thừa sống thiếu chết liều mạng muốn đoạt lấy, đáng tiếc, nếu họ thấy bộ dáng này của người, chỉ sợ hận không thể xé rách toàn bộ quần áo trên người người, hung hăng ȶᏂασ ŧıểυ huyệt của người”.
“Ân ân a a…… Đừng…… Ân a…… Đừng nói nữa…… Ân ân a a……” Bị những lời nói nhục mạ của Hàn Viên làm cho Tống Y Nhân muốn mở miệng phủ nhận nhưng thân thể lại không nghe theo sự chi phối của nàng, không ngừng vặn vẹo cái mông, đón hùa động tách cùng tốc độ của hắn.
“A, xem ra mẫu thượng đại nhân bị hài nhi cắm thực thoải mái a? Tao huyệt cắn khẩn như vậy” Hàn Viêm nói xong, ngón tay ở bên trong hung hăng đưa đẩy, đại khái đỉnh tới nơi mẫn cảm của Tống Y Nhân làm nàng nức nở ra tiếng, thân thể run rẩy lợi hại.
Hàn Viêm vẫn luôn quan sát Tống Y Nhân từ nãy giờ, cho nên điểm này cũng không thể qua được mắt hắn, lòng ngón tay thường xuyên cọ nhẹ vào chỗ kia một chút, rồi lại không cho nàng thống khoái, cảm giác tê dại vừa lướt qua liền ập tới cảm giác hư không muốn lấp đầy.
“Ô a…… Cho ta…… Ân a……” Hai đùi ngọc cầm lòng không đậu kẹp chặt bàn tay ở giữa hai chân, không ngừng cọ xát ma sát, nàng khát vọng cầu xin Hàn Viêm, nàng rất muốn, rất muốn hắn hung hăng cắm vào cơ thể nàng.
“Nga, cho ngươi? Mẫu thượng đại nhân muốn ta cho ngươi cái gì?” Giọng nói tràn đầy ác ý, ngón tay bỗng nhiên dùng sức ra vào bên trong ŧıểυ huyệt.
“A…..Ân a a…..” Tống Y Nhân bất lực phun ra những tiếng rêи ɾỉ sảng khoái, nhưng mà ngón tay bên trong hoa huyệt lại dừng lại, thong thả quấy loạn.
“Ô…… Cầu ngươi…… Đừng có ngừng……” Không thể chịu được cảm giác vui thích bỗng nhiên bị dừng lại, hai bàn tay nhỏ nắm chặt lấy áo Hàn Viêm, ánh mắt khát vọng mà bất lực nhìn hắn.
Hàn Viêm tà ác cười, ngữ khí tràn ngập dụ hoặc: “Chỉ cần mẫu thượng đại nhân nói ra, hài nhi liền đáp ứng người, thỏa mãn mẫu thượng đại nhân, tỷ như nói…. Dùng công thịt thô to hung hăng làm hỏng ŧıểυ huyệt của người….”.
Hàn Viêm sửng sốt, ngay sau đó cười ha hả, tươi cười tràn ngập tà ác: “Kia hài nhi liền đáp ứng người”.
Hắn nói xong, ngón tay rút ra khỏi hoa huyệt, bàn tay to xé rách toàn bộ quần áo trên người Tống Y Nhân, Tống Y Nhân cả người trần trụi mặc người xâu xé nằm ở trong lòng Hàn Viêm.
Hàn Viêm đem Tống Y Nhân đặt lên bàn, mạnh mẽ tách hai chân trắng nõn thon dài của nàng ra, cánh hoa ướt đẫm cùng cửa huyệt không ngừng co rút phun ra mật dịch toàn bộ bại lộ trước mắt hắn.
Hàn Viêm trực tiếp cúi người, hôn lên cánh hoa phấn nộn, đầu lưỡi liếʍ láp cửa huyệt phấn nộn không ngừng trào ra mật dịch, phát ra những tiếng liếʍ mυ"ŧ tấm tác.
Đầu lưỡi linh hoạt kia không ngừng liếʍ mυ"ŧ cửa huyệt cùng hoa hạch huyết sung, từng ngụm từng ngụm đem mật hoa nuốt trọn, cảm giác tê dại sảng khoái làm cho mười đầu ngón chân của nàng cuộn tròn lại.
Đầu lưỡi cuốn lấy hoa hạch huyết sung, mạnh mẽ hung hăng liếʍ mυ"ŧ gặm cắn.
“A a…… Ta chịu không nổi a…… Không cần…… A a a…… Dừng lại a…… A a……” Dưới thân hoa huyệt mãnh liệt co rút cùng run rẩy, cả người giống như bị điện giật, không ngừng co giật, mười ngón tay nắm chặt bức họa dưới thân, hoa huyệt phun ra một cỗ mật dịch trong suốt, lại bị Hàn Viêm từng ngụm từng ngụm nuốt hết.
Cao trào đi qua, nàng cả người xơ lụi nằm trên bàn.
Hàn Viêm từ giữa hai chân nàng ngẩng đầu lên, cời bỏ đai lưng của chính mình, phóng xuất cự vật thô to trướng đau gắng gượng từ nãy giờ, để vào cửa huyệt phấn nộn ướt át.