Buổi sáng ngày hôm sau, trời vừa mới tờ mờ sáng, Lan Cơ nằm trong lồng ngực của Hiên Viên Cảnh Hoằng dần dần tỉnh dậy.
Cảnh Vương gia vốn nổi tiếng phong lưu khắp kinh thành, đêm qua lại tá túc ở thanh lâu, điều này vốn là một điều rất đỗi bình thường, nhưng nếu suy đi nghĩ lại thì lại cảm thấy rất nực cười. Mỗi lần hắn qua đêm ở bên ngoài, đều sẽ tá túc ở sương phòng của Lan Cơ, thói quen quen thuộc này đủ để Lan Cơ ảo tưởng mà thỏa mãn.
Yên lặng chăm chú quan sát dung nhan khi ngủ của Hiên Viên Cảnh Hoằng, Lan Cơ hơi nghiêng đầu, cúi xuống hôn nhẹ lên má của hắn, nhìn nam nhân lớn lên soái khí đang ngủ thật giống như nhìn cảnh đẹp ý vui.
Nàng dự định sau khi hôn trộm hắn xong sẽ yên lặng rời giường.
Nhưng một bàn tay hữu lực đầy nam tính bỗng nhiên ôm lấy eo nàng, đem cả người nàng hướng lại phía giường, trong nháy mắt, nàng liền bị hắn đè ở dưới thân.
“Vương gia…..” Trái tim nhỏ bé của nàng vô cùng hoảng hốt, vẻ mặt khẩn trương nhìn ánh mắt thập phần thanh tỉnh của Hiên Viên Cảnh Hoằng.
“Lan Cơ dậy thật sớm, tối hôm qua nàng say rượu, hại Bổn vương phải chiếu cố nàng cả một đêm” Hiên Viên Cảnh Hoằng híp mắt cười, ngón tay thon dài trắng nõn vuốt ve gương mặt của Lan Cơ, cảm xúc non mềm nhẵn mịn không khỏi làm cho hắn cảm thấy có chút luyến tiếc, không nỡ rời xa.
“Lan…. Lan Cơ kinh sợ…..Thỉnh Vương gia tha tội…..” Lan Cơ trên mặt tràn đầy kinh hoảng cùng mờ mịt, nàng nhớ ra thân phận còn đang mang tội của mình, lại bị Hiên Viên Cảnh Hoằng đè ở dưới thân.
“Nga, khẩn trương như vậy làm gì? Bổn vương cũng đâu có ý trách phạt nàng” Hiên Viên Cảnh Hoằng khẽ cười nói, trên thực tế, hắn nói ra những lời này chỉ vì muốn thử nàng mà thôi, hắn muốn biết rốt cuộc nàng có còn nhớ những gì nàng nói sau khi say rượu không?
Ngón tay thon dài từ trên mặt nàng từ từ chậm rãi đi xuống, xẹt qua đôi môi phấn nộn khẽ nhếch lên, vuốt ve chiếc cổ trắng nõn thon gọn ưu nhã,….. Bởi vì chật vật mà vạt áo bị xốc xếch lộ ra một mảnh da thịt trắng ngần.
“Ha hả, nàng muốn gì?” Nói xong, hắn cúi đầu xuống, hai bàn tay to cố định lấy hai bàn tay nhỏ của nàng ở trên đỉnh đầu, hắn vùi đầu vào bên cổ nàng, không ngừng gặm cắn liếʍ mυ"ŧ chiếc tai mẫn cảm, rồi lại kéo xuống chiếc cổ trắng nõn cùng xương quai xanh tinh xảo, đầu lưỡi ấm nóng giống như có ma lực không ngừng tác oai tác quái, khiến cho cả người Lan Cơ giống như bị hỏa thiêu, nàng không ngừng vặn vẹo thân thể, muốn chạy trốn khỏi sự khống chế của Hiên Viên Cảnh Hoằng nhưng lại bị hắn chế trụ, chỉ có thể bất lực kêu ra tiếng: “Ân a…..Vương gia…..A không…..Đừng ……Đừng liếʍ nơi đó….Ân a a a…..”
Không biết từ khi nào, Hiên Viên Cảnh Hoằng đã cách chiếc áo mỏng manh hôn lên hai đóa hồng mai trước ngực, đầu lưỡi linh hoạt uốn lượn vòng quanh, dùng sức liếʍ mυ"ŧ.
Hắn buông lỏng hai tay đang chế trụ hai tay của Lan Cơ ra, rồi di chuyển xuống dưới cầm lấy hai luồng bồng đào no đủ đang dựng thẳng đứng, mạnh mẽ vuốt ve, dùng ngón tay trỏ mạnh mẽ nghiền nát ŧıểυ hồng mai, đầu lưỡi bắt đầu thay đổi, vươn ra liếʍ mυ"ŧ ŧıểυ hồng mai còn lại.
“Ân a a…… Không cần…… Ân a ân a…… Không cần mυ"ŧ…… A a……” Gương mặt nàng đỏ ửng, cả người mềm nhũn như nước, hai chân kẹp chặt không ngừng ma sát, nơi riêng tư nữ tính ở giữa hai chân đã sớm lầy lội không dám nhìn.
Hiên Viên Cảnh Hoằng nhả ŧıểυ hồng mai ra, hai luồng bồng đào no đủ ở trước ngực dựng thẳng đứng, ŧıểυ hồng mai ướt đẫm nở rộ đội lớp áo mỏng manh vươn lên phía trước, tạo nên một hương vị dâm mĩ.
“Nga, thật đáng thương, đầu vυ" đã ngạnh thành như thế này rồi”Một tiếng vải xé rách, Hiên Viên Cảnh Hoằng đem tầng sa mỏng trên người nàng kéo xuống, hai luồng bồng đào no đủ trắng nõn lập tức bật ra trước mắt hắn, ŧıểυ hồng mai ương ngạnh ướt đẫm sáng lấp lánh, nhìn thực mê người.
“Thơm quá …..”Hắn cúi đầu xuống ngậm lấy một viên ŧıểυ hồng mai, há to miệng dùng sức hút vào, tạo nên những âm thanh tấm tắc, hai tay cũng không nhàn rỗi, bắt lấy một bên bồng đào no đủ, vuốt ve đè nén xoa nắn, tạo ra đủ mọi loại hình dạng.
Hiên Viên Cảnh Hoằng thấy nàng bị trệu ghẹo thành bộ dáng da^ʍ đãиɠ, bàn tay to duỗi ra hướng về phía hạ thân của nàng tìm tòi nghiên cứu, có chút ngoài ý muốn khi chạm phải đũng quần ướt đẫm: “Ướt lợi hại như vậy, thật da^ʍ đãиɠ, đói khát”
“Ô ô…… Lan Cơ thật khó chịu…… Vương gia…… Cho ta……” Nàng khóc thút thít thỉnh cầu.
“Cho nàng? Cho nàng cái gì?” Hiên Viên Cảnh Hoằng đem quần trong đã bị làm ướt đẫm của nàng cởi ra, hoa huyệt ướt đẫm lầy lội liền bại lộ ngay trước mắt hắn, cửa huyệt phấn nộn không ngừng co rút phun ra từng đợt từng đợt mật dịch, một cảnh dâm mĩ thực mê người.
“Ô ô…… Vương gia…… ȶᏂασ ta…… Dùng sức ȶᏂασ ta…… A a……” Lan Cơ khóc lóc kêu ra tiếng.
Hiên Viên Cảnh Hoằng rốt cuộc cũng không thể nhịn được thêm nữa, đem nàng nằm quỳ trên giường, mông nhếch lên cao, hai ngón tay hung hăng cắm vào hoa huyệt, chỉ nghe thấy “Phụt” một tiếng, hắn cảm thấy hoa huyệt giảo hoạt ôn nhuận không ngừng co rút, gắt gao cắn nuốt hai ngón tay của hắn.
“Ách a…..Vương gia…..Người động đi…..Ô ô…..” Thấy hắn không có dấu hiệu muốn động, Lan Cơ cầm lòng không được vặn vẹo cánh mông, làm cho hoa huyệt chủ động phun ra nuốt vào hai ngón tay.
Hiên Viên Cảnh Hoằng nhân cơ hội này nhét thêm một ngón tay nữa vào, ba ngón tay nương theo mật dịch không ngừng cuồn cuồn chảy ra, dùng sức thọc vào rút ra, ngón tay mang theo một chút vết chai sạn đổi đủ mọi loại góc gách ma sát vách thịt mẫn cảm cơ khát.
“A a a…… Thật thoải mái…… Ách a a…… Vương gia…… Cắm Lan Cơ thật thoải mái…… Úc a a……” Lan Cơ giống như bị trúng xuân dược, hưng phấn kêu lớn.
Nhưng mà lúc này, hắn thật muốn hảo hảo đùa bỡn nàng một phen.
Trong quá trình chọc vào rút ra, ngón tay vô tình chạm phải khối thịt non mềm, khiến cho Lan Cơ thét lớn một tiếng, cả người không ngừng run rẩy.
Hiên Viên Cảnh Hoằng cười cười, ba ngón tay ra vào chậm dần, lòng ngón tay dọc theo nếp gấp của vách thịt mà tiến hành nghiền nát tìm kiếm, đồng thời ngón tay cái cũng tìm đến hoa hạch huyết sung đang dựng thẳng đứng, hung hăng dùng sức ấn một cái, vết chai mỏng trên lòng ngón tay hung hăng ma sát hoa hạch huyết sung.
“Úc không…… A a…… Không cần…… A a a……” Lan Cơ cả người cứng đờ, ŧıểυ huyệt toan trướng vô cùng lập tức bắt đầu run rẩy, đồng thời khối thịt non mềm ở bên trong hoa huyệt bị ngón tay của hắn hung hăng ấn mạnh một cái, dùng sức nghiền nát.
“A a……” Cả người nàng giống như bị điện giật, không ngừng run rẩy,hoa huyệt không ngừng co rút, mật dịch giống như một trận sóng thần không ngừng trào ra, cả người mềm nhũn như một vũng bùn ngã xuống giường, tứ chi tê liệt, căn bản không còn sức lực để chống đỡ.
Hiên Viên Cảnh Hoằng rút ba ngón tay dính đầy mật dịch ra, hoa huyệt bị lấp kín lập tức phun ra một đại sóng mật dịch, đệm giường dưới thân đều bị nàng làm cho ướt đẫm một mảng.