Vốn thế cờ đã nghiêng về một phía nhưng lại chỉ vì một quân cờ tùy ý này của hắn mà từ tử biến thành sinh.
Lan Cơ trong lòng vô cùng phức tạp, nàng không tin đây là mèo mù vớ cá rán, Hiên Viên Cảnh Hoằng cái tra nam này, so với tưởng tượng của nàng còn phức tạp hơn nhiều, xem ra kế hoạch của nàng cần phải thay đổi.
Nước đi của Lan Cơ ôn hòa, lấy phòng thủ làm chủ đa͙σ, tiến công vừa ổn định lại vừa chu toàn, thế cục chặt chẽ, không để lộ sơ hở.
Nước đi của Hiên Viên Cảnh Hoằng lại quỷ dị, tựa như tùy ý nhưng lại trùng điệp bẫy rập, tràn ngập tử khí, không chú ý một chút liền sẽ bị rơi vào thế chết.
Nước đi cuối cùng, Lan Cơ thập phần gian nan, vốn là nàng sẽ thắng, nhưng hiện tại thế cục đã bị Hiên Viên Cảnh Hoằng xoay chuyển hoàn toàn.
Chỉ là ván cờ này bắt buộc phải phân thắng bại, Hiên Viên Cảnh Hoằng chỉ cần hạ một nước nữa liền có thể thắng.
“Nga, Bổn vương thắng ” Hiên Viên Cảnh Hoằng vuốt vuốt cằm, ánh mắt thâm sâu nhìn chằm chằm vào Lan Cơ.
Trái tim hung hăng nhảy dựng, Lan Cơ cúi đầu xuống, ngữ khí cung kính nói: “Lan Cơ tùy ý Vương gia xử trí”.
“Vậy nàng….”Ngữ khí dừng một chút, Hiên Viên Cảnh Hoằng lộ ra vẻ mặt suy tư, tựa hồ như đang suy xét nên xử trí như thế nào mới tốt, trong mắt hắn bỗng nhiên hiện lên một tia bạch quang, tựa hồ như đã nghĩ ra một trò chơi thú vị nào đó: “Không bằng chúng ta cùng nhau chơi một trò chơi”.
“Thỉnh Vương gia phân phó” Lan Cơ rũ mắt xuống nhìn bàn cờ, yên lặng đánh giá Hiên Viên Cảnh Hoằng, hắn còn có một khuôn mặt khác mà không muốn người biết đến.
“Rất đơn giản, liền chơi trò kéo búa bao đi, người thua sẽ phải uống ba ly rượu” khuôn mặt “xinh đẹp” tràn ngập hứng thú.