Công Lược 2: Quận Chúa Lại Tức Giận Rồi

Chương 4: Thất bại lần đầu

Trước Sau

break

Ở bên ngoài, không khí thoáng đãng hơn trong kia giảng đường rất nhiều, thế nhưng trong lòng Ông Ninh Nhã lại giống như vừa trải qua một trận chiến, thua thảm hại đến mức chẳng còn mặt mũi nào.

Nàng không quen thua, càng không chịu bị coi như hề mua vui. Dù trong lòng nóng ran, ngoài mặt nàng vẫn phải giữ cho phong độ tiểu thư danh gia, bước chân thong thả, lưng thẳng tắp, như thể chẳng hề bị ảnh hưởng.

Chỉ là, nàng vừa rẽ ra khỏi cổng thì phía sau liền vang lên tiếng bước chân đều đặn.

“Quận chúa.”

Giọng nói kia trầm thấp, nghe qua dường như còn chứa ý cười.

Ninh Nhã thoáng khựng lại. Nàng quay đầu, quả nhiên là kẻ vừa ngồi bên trái mình trong giảng đường – nam tử tuấn tú với ánh mắt như nhìn thấu tất cả. Hắn đi chậm rãi, giữ khoảng cách vừa đủ, ánh nhìn không hề tránh né.

Ninh Nhã cau mày, khẽ đáp lễ:

“Công tử có việc gì?”

Hắn chẳng vội trả lời, chỉ gập quạt giấy trong tay, bước ngang bằng với nàng.

“Vừa rồi trong giảng đường, ta thấy quận chúa có chút căng thẳng.” Hắn nghiêng đầu, nụ cười mơ hồ như sương khói. “Không biết là do tiên sinh giảng khó hiểu, hay do tâm trí quận chúa vốn để ở nơi khác?”

Ninh Nhã nghe xong, máu dồn hết lên mặt. Tên này… rõ ràng đang châm chọc mình!

Nàng hít một hơi, gượng gạo đáp:

“Tiên sinh giảng hay, chỉ là ta ngủ chưa đủ giấc nên mới hơi phân tâm.”

“Ồ?” – Hắn nhướng mày, khóe môi nhếch nhẹ. – “Thì ra quận chúa cũng có lúc thiếu ngủ. Ta còn tưởng người lúc nào cũng hoàn hảo, chẳng hề sơ sót.”

Câu nói nghe thì như khen, nhưng càng nghe càng thấy gai người. Ninh Nhã bước nhanh hơn, trong lòng không ngừng lẩm bẩm:

"Chọc người ta đến thế mà còn làm ra vẻ ôn hòa, thật đáng ghét!"

Thế nhưng kỳ lạ, nàng không nổi giận như mọi khi. Lời hắn nói nửa trêu nửa thật, vừa khiến nàng tức, lại vừa không dễ phản bác.

Đi thêm mấy bước, nàng chợt nhận ra một điều: sao mình lại để mặc hắn song hành bên cạnh? Nếu bị người khác nhìn thấy, chắc chắn sẽ rộ lên lời đồn nhảm.

Nghĩ vậy, nàng lập tức dừng lại, xoay người đối diện:

“Công tử, ta và ngươi không quen thân. Đi cùng sẽ khiến người khác hiểu lầm. Xin cáo từ.”

Nàng khom nhẹ người, toan rẽ sang lối khác.

Nhưng chưa kịp đi, hắn đã mở miệng, giọng chậm rãi mà bình thản:

“Ta tên Dạ Thời.”

Bốn chữ ấy vang lên rất tự nhiên, như thể chỉ thuận miệng giới thiệu, không hề có toan tính.

Ninh Nhã thoáng sững sờ. Trong khoảnh khắc, nàng bắt gặp đôi mắt hẹp dài kia, ánh sáng trong đó nửa lạnh lẽo, nửa như giấu một tia cười khó nắm bắt.

Nàng khẽ gật đầu:

“Được, ta ghi nhớ.”

Hắn không nói thêm, chỉ nghiêng quạt nhè nhẹ, như ý tứ “mời nàng đi trước”.

Ninh Nhã xoay lưng, bước nhanh hơn một chút. Dù không muốn để tâm, nhưng rõ ràng cả buổi giảng đường lẫn đoạn đối thoại ngắn ngủi này đều khiến nàng khó chịu. Nàng vốn đã không vui vì chuyện Lâm Thời Viễn không đến, nay lại bị một kẻ xa lạ nhìn thấu sự lúng túng, càng thêm mất mặt.

“Chỉ là một kẻ không quen, chẳng đáng để nhớ.” – Nàng tự nhủ như vậy, song vẫn thấy bực dọc.

Suốt dọc đường về phủ, đầu óc nàng chẳng thể yên. Vừa đặt chân đến cửa phủ, Tịnh nhi đã vội chạy ra đón, ánh mắt tò mò:

“Quận chúa, hôm nay tiết học thế nào? Có gặp được Lâm công tử không?”

Câu hỏi này chẳng khác gì vạch đúng chỗ đau. Ninh Nhã nghẹn họng, mặt thoáng sa sầm:

“Đừng nhắc tới! Huynh ấy căn bản không đến.”

Tịnh nhi ngạc nhiên: “Không đến ạ? Thế quận chúa trang điểm xinh đẹp thế này chẳng phải uổng công rồi sao?”

“Uổng thì uổng, có gì lạ.” – Ninh Nhã cau mày, hừ nhẹ. Nhưng trong lòng lại thấy càng thêm tức. Cả buổi sáng tỉ mỉ chọn y phục, điểm trang chỉ để đổi lấy một chỗ ngồi trống và một tiết học bị thầy giáo réo tên liên tục.

Tịnh nhi thấy sắc mặt chủ nhân không vui, vội cẩn thận im bặt.

Ninh Nhã về phòng, ngồi xuống trước gương. Trong gương, dung nhan nàng vẫn xinh đẹp, son phấn chưa phai, chỉ là đôi mắt hơi đỏ. Nàng nhìn chính mình, hít sâu một hơi.

“Vốn định để Lâm Thời Viễn nhìn thấy ta, ai ngờ chẳng thấy bóng dáng đâu. Lại để một kẻ lạ mặt bắt gặp hết trò cười. Xui tận mạng!”

Nghĩ đến đó, nàng bực bội đến mức đập mạnh nắp hộp phấn, khiến Tịnh nhi giật thót.

“Quận chúa, có cần nô tỳ đi pha trà an thần không?”

“Không cần!” – Nàng phất tay, nhưng chỉ một lát sau lại gượng nói: “Pha đi. Càng nhanh càng tốt.”

Trong lúc chờ, Ninh Nhã ngồi trầm ngâm. Lâm Thời Viễn vẫn là trọng tâm nàng hướng tới, là mục tiêu duy nhất trong kế hoạch. Người khác, dù có xuất hiện, cũng chẳng đáng để nàng hao tâm tốn sức.

Uống xong chén trà, lòng nàng có phần lắng lại. Nàng tự nhủ:

“Chỉ là một ngày không thuận lợi. Ngày mai, ta vẫn có thể tìm cơ hội khác. Chỉ cần Lâm Thời Viễn động tâm, thì những chuyện vặt vãnh này chẳng đáng gì.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc