Sáng sớm hôm ấy, trời thu trong vắt, gió mát khẽ lay nhành liễu ngoài sân. Đáng lẽ đây là thời điểm thích hợp để ra ngoài thưởng cảnh, thế nhưng trong lòng Ông Ninh Nhã chẳng chút nào thảnh thơi.
Nàng đã sớm đặt ra một kế hoạch trọng yếu: đến giảng đường nghe thuyết giảng. Với người khác thì chẳng có gì đặc biệt, nhưng với nàng hôm nay lại là chuyện vô cùng lớn. Bởi người nàng muốn gặp cũng sẽ có mặt ở đó, không ai khác chính là Lâm Thời Viễn.
Ngay từ khi trời chưa sáng hẳn, Ninh Nhã đã thức dậy. Nàng chọn bộ y phục xanh nhạt thêu hoa sen trắng, vừa thanh nhã vừa nền nã. Mái tóc được vấn gọn, cài thêm cây trâm ngọc nhỏ xinh, đủ tinh tế mà không khoa trương. Khuôn mặt điểm chút phấn hồng, môi phớt son nhẹ, tươi tắn tựa hoa sớm. Soi gương ba lượt, nàng thầm tự nhủ:
“Quận chúa phủ Quốc sư há có thể kém cạnh ai. Hôm nay nhất định phải để Lâm ca ca vừa nhìn thấy liền rung động.”
Mang theo bao kỳ vọng, nàng khoan thai bước vào giảng đường.
Nơi đây vốn là chỗ tụ hội của không ít công tử, tiểu thư quyền quý trong kinh thành. Các tiên sinh học rộng giảng giải kinh thư, ai đến đều để tu dưỡng bản thân. Nhưng đối với Ông Ninh Nhã, mục đích lại đơn giản hơn rất nhiều, chỉ để gần Lâm Thời Viễn.
Nàng đưa mắt tìm kiếm khắp lượt, một vòng rồi thêm một vòng nữa. Nhưng bóng dáng mong chờ vẫn chẳng thấy đâu.
Ninh Nhã chớp mắt, tự an ủi: “Chắc huynh ấy tới muộn, mình chờ thêm cũng không sao.”
Nàng chọn ghế ở hàng thứ hai, vừa dễ trông thấy, vừa gần bục giảng. Tim nàng đập thình thịch, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía cửa, hồi hộp chờ người.
Nhưng đợi mãi, vị tiên sinh đã bước vào, mở sách khai giảng, mà chỗ ngồi của Lâm Thời Viễn vẫn vắng tanh.
Ninh Nhã khẽ nhíu mày, liền khẽ hỏi tiểu thư ngồi bên cạnh:
“Vị tỷ tỷ xinh đẹp, hôm nay Lâm công tử có việc bận nên chưa tới sao?”
Nghe được quận chúa khen, cô tiểu thư mỉm cười nhiệt tình đáp lại:
“Lâm công tử à? Nghe nói hôm nay huynh ấy có chuyện đột xuất, chắc là sẽ không đến đâu!”
Hai chữ: “Không đến?!” khiến trái tim bé bỏng của Ông Ninh Nhã lập tức rơi cái “bịch” xuống tận đáy.
Cả buổi sáng tỉ mỉ chọn y phục, chải tóc, luyện tập ánh mắt ôn nhu… cuối cùng đều đổ sông đổ biển.
Tuy thế ngoài mặt nàng vẫn giữ vẻ bình tĩnh, lại chẳng ai thấu trong lòng Ninh Nhã đang như bão tố nổi lên.
Tiên sinh trên bục giảng vẫn đều đều giọng giảng giải. Một lát sau, ánh mắt ông dừng lại ở hàng thứ hai, thấy Ninh Nhã ngẩn người, ông liền gọi thẳng:
“Quận chúa, mời người đọc tiếp đoạn này.”
Ninh Nhã nghe chỉ đích danh mình liền giật mình thon thót, vội đứng lên mở sách. Ban đầu nàng đọc còn tạm ổn, nhưng càng về sau lại càng vấp váp, chữ nọ lẫn chữ kia, giọng nàng run run.
Tiên sinh nhìn Ông Ninh Nhã chau mày:
“Quận chúa, chữ đó không đọc như vậy. Đọc lại.”
“Dạ… dạ…”
Nàng đỏ bừng mặt, tai nóng rực, chẳng biết giấu vào đâu.
Khắp giảng đường vang lên tiếng cười khúc khích.
Ông Ninh Nhã chỉ mong có cái lỗ nào đó để lập tức chui xuống.
Không ngờ cả buổi học hôm ấy, tiên sinh như cố ý nhắm vào nàng. Hết câu này đến câu khác, đều gọi tên:
“Quận chúa, cô thử giải nghĩa.”
“Quận chúa, đoạn này ý tứ ra sao?”
“Quận chúa, nghe rõ chứ?”
Trong khi bao nhiêu học trò khác ngồi im thin thít, chỉ mình nàng bị réo liên tục.
Mồ hôi lạnh túa ra sau lưng, nàng thầm kêu khổ: “Ta chỉ định tới làm nền thôi, sao lại thành tiêu điểm thế này?”
Đang lúc bối rối, bên trái chợt vang lên một tiếng cười khẽ, rất nhẹ nhưng lại lọt tai rõ ràng.
Ninh Nhã khẽ nghiêng đầu, bắt gặp một nam tử dáng vẻ tuấn tú, thần thái ung dung, mắt phượng hẹp dài, khóe môi cong nhẹ. Ánh mắt hắn chẳng hề né tránh, cứ thản nhiên rơi trên người nàng.
Nàng giật mình tức giận: “Đừng nói là thấy ta thành trò cười đấy nhé?”
Người kia không lên tiếng, chỉ ngồi tựa thảnh thơi, dường như đang xem cảnh nhàn thú vị.
Suốt cả buổi, nàng chẳng nhớ nổi tiên sinh đã giảng điều gì, chỉ nhớ ánh mắt kia, mang theo ý cười, thỉnh thoảng lại khẽ liếc sang.
Tan học, Ninh Nhã ôm sách, bước nhanh ra ngoài, lòng đầy ngổn ngang.
“Ta tới để gặp Lâm Thời Viễn, cuối cùng chẳng thấy bóng dáng đâu. Trái lại… lại để kẻ khác coi thành trò cười. Đúng là xui xẻo.”
Ngoài sân, gió thu khẽ thổi, lá vàng rơi lả tả. Ông Ninh Nhã siết chặt sách trong tay, vừa tức vừa tủi, chỉ biết thở dài một tiếng.