Buổi yến tiệc ở phủ Thượng thư cuối cùng cũng kết thúc khi màn đêm buông xuống. Đèn hoa dần tắt, khách khứa nối gót nhau ra về, tiếng đàn sáo rộn ràng ban đầu cũng dần lui thành dư âm lác đác.
Ông Ninh Nhã theo xe ngựa rời đi, y phục nàng vẫn chỉnh tề, nhưng trong lòng nàng thì đã sớm bốc khói.
"Tức chết ta rồi!” – nàng nghiến răng, trong đầu hiện lên cảnh lúc yến tiệc có vài tiểu thư cố tình chen lời, tìm cách kéo Lâm Thời Viễn về phía mình.
“Ba năm nay ta không ở kinh thành, xem ra ong bướm đã tranh thủ tụ tập cả bầy. Lâm Thời Viễn huynh ấy quả nhiên càng lớn càng nhiều người vây quanh. Hừ… Lần này ta trở lại, các người đừng hòng dễ dàng chen chân vào!”
Nói thì hùng hồn, nhưng trong lòng Ninh Nhã vẫn còn sót lại chút hụt hẫng. Nàng vốn định hôm nay sẽ tìm cơ hội chào hỏi, ít ra cũng phải để Lâm Thời Viễn nhìn mình thêm một lần. Ai ngờ cứ vừa nhích tới gần là bị kẻ khác chắn ngang, kết quả suốt cả tiệc chỉ có thể nhìn từ xa.
Xe ngựa lăn đều trên đường, ánh trăng sáng lạnh soi xuống. Bên trong, Ninh Nhã ngồi thẳng lưng một lát, giả bộ cao quý trước mặt nha hoàn. Nhưng vừa về đến cổng phủ, nàng đã lập tức bỏ bộ mặt đoan trang kia xuống.
Vừa bước vào phòng, nàng ném luôn chiếc trâm ngọc sang bàn, cả người ngã phịch xuống giường, gối đầu ôm lấy gối mềm, thở dài não nề:
“Thất sách rồi… Thất sách quá đi mất! Ta còn chưa kịp nói với huynh ấy nửa câu tử tế nào…”
Nha hoàn thân cận của nàng – Tịnh Nhi, từ ngoài khẽ bước vào, tay cầm ấm trà nóng:
“Quận chúa, người lại buồn bực chuyện ở yến tiệc sao?”
“Buồn bực? Còn phải hỏi!” – Ninh Nhã bật dậy, ánh mắt sáng rực, giọng đầy căm phẫn – “Tịnh Nhi, em có thấy không? Rõ ràng ta đã sắp tiến tới gần, thế mà hết tiểu thư họ Triệu lại đến cô nương họ Lý, từng người từng người một, cứ như ruồi bu quanh Lâm ca ca. Ta còn chưa kịp ra tay, đã bị chen lấn đến nỗi chẳng có cơ hội mở miệng.”
Tịnh Nhi nhìn nàng oán thán, khẽ cười:
“Người ghen rồi ạ.”
“Ghen cái gì mà ghen!” – Ninh Nhã đỏ mặt, vội chống chế – “Ta đường đường là quận chúa phủ Quốc sư, sao lại phải ghen? Chỉ là… chỉ là không cam lòng. Ta rời kinh ba năm, nay mới hồi kinh, chẳng lẽ còn phải nhường sân khấu cho mấy cô nương đó sao?”
Nói xong, nàng hậm hực vén váy, đi tới giá sách, lôi ra một cuốn thoại bản tình ái, đặt phịch xuống bàn, giọng hùng hồn như sắp nghĩ ra một kế sách lớn.
“Không được, lần này ta nhất định phải có kế hoạch đầy đủ. Muốn theo đuổi nam tử, không thể nóng vội, cũng không thể quá đường hoàng. Phải… phải giống thoại bản nói ấy, lấy nhu khắc cương, lấy tình cảm chân thành làm đòn bẩy!”
Tịnh Nhi vừa rót trà vừa thầm nghĩ:
“Nghe thì có vẻ hợp lý, nhưng chủ tử nhà ta mà ‘chân thành’ quá, e là sẽ hù dọa người ta mất thôi…”
Ông Ninh Nhã nghiêm túc ngồi xuống, tay cầm bút, mở tờ giấy trắng, bắt đầu vạch ra kế hoạch:
“Bước một: Tạo ra một lần tình cờ gặp gỡ.”
“Bước hai: Gợi lại kỷ niệm thanh mai trúc mã, để huynh ấy nhớ lại ta.”
“Bước ba: Khi thời cơ chín muồi, để huynh ấy rung động trước sự chân thành của ta.”
Nàng viết từng dòng, miệng lẩm bẩm như đọc thần chú, càng viết càng thấy hăng hái.
Tịnh Nhi đứng bên cạnh, liếc qua tờ giấy, chỉ thấy chữ viết rồng bay phượng múa, kế hoạch chi tiết chẳng khác nào bày binh bố trận ngoài sa trường.
“Quận chúa ơi…” – Tịnh Nhi thở dài – “Người theo đuổi nam tử, mà sao giống hệt như sắp đánh trận vậy?”
Ninh Nhã quay sang, ánh mắt long lanh quyết liệt:
“Đánh trận thì đã sao? Nam nhân trong thiên hạ, kẻ nào cũng thích được người ta nâng niu, ngưỡng mộ. Ta chỉ cần làm đúng từng bước, bảo đảm Lâm Thời Viễn không thoát khỏi lòng bàn tay này!”
Nói thì khí thế lẫm liệt, nhưng chỉ một lát sau, khi trà nóng vừa kề môi, nàng lại ỉu xìu chống cằm, thở dài:
“Nhưng mà… biết làm sao để gặp huynh ấy bây giờ? Nghe nói gần đây Lâm công tử đang phụ giúp phụ thân ở Thái phó phủ, lại ít ra ngoài…”
Nàng lăn qua lăn lại trên giường, vẻ mặt vừa ảo não vừa chán chường, y như đứa trẻ bị cướp mất kẹo.
Tịnh Nhi ngẫm nghĩ một lát rồi khẽ gợi ý:
“Ngày mai trong cung có buổi giảng học do Thái phó chủ trì, nghe nói nhiều công tử tiểu thư danh giá sẽ đến dự. Biết đâu… Lâm công tử cũng có mặt?”
“Thật sao?!” – Ninh Nhã bật dậy, hai mắt sáng như sao, ngay lập tức nắm lấy tay nha hoàn – “Nếu đúng như vậy, ngày mai ta nhất định phải đi!”
Tịnh Nhi khẽ gật, trong lòng thầm niệm:
“Xem ra từ hôm nay, phủ Quốc sư lại chẳng thể được yên bình rồi…”
Đêm đó, Ông Ninh Nhã thao thức mãi không ngủ, trong đầu chỉ toàn hình ảnh Lâm Thời Viễn nho nhã dịu dàng, cùng kế hoạch “tình cờ gặp gỡ” ngày mai.
Nàng ôm gối, khẽ thì thầm trong màn đêm:
“Lâm Thời Viễn, huynh nhất định phải nhớ ra ta. Lần này, ta tuyệt đối không để lỡ nữa.”
Ánh trăng ngoài cửa sổ vằng vặc rơi xuống, soi gương mặt nàng nửa kiên định, nửa mơ mộng, như thể báo trước một trận “chiến dịch tình cảm” sắp bắt đầu.