"Ta – Ông Ninh Nhã, quận chúa phủ Quốc sư, sau ba năm rời kinh cầu học ở Giang Nam cuối cùng cũng trở lại kinh thành."
Trời hôm đó mới hửng sáng, phố xá kinh thành đã bắt đầu náo nhiệt. Khi xe ngựa mang huy hiệu phủ Quốc sư lăn bánh chầm chậm qua con phố lớn, đám đông hai bên dường như lập tức bị bất ngờ.
Tiếng xì xào nối tiếp nhau vang lên, ánh mắt người qua đường nhìn theo không hề che giấu được cái tò mò là...ăn dưa.
“Nhìn kìa, xe ngựa phủ Quốc sư phải không?”
“Chẳng lẽ… quận chúa Ông Ninh Nhã hồi kinh rồi sao?”
“Đúng là nàng đó! Ba năm trước rời kinh thành đi Giang Nam cầu học, từ đó chẳng mấy ai còn nghe tin tức. Không ngờ hôm nay lại trở về.”
“Ta còn nhớ rõ năm đó nàng là đệ nhất quận chúa nổi danh kinh thành, vừa xinh đẹp vừa thông minh. Nay trở lại, không biết phong thái có đổi khác chăng…”
“Cũng chẳng rõ đã có hôn phối hay chưa? Dù sao nàng cũng là quận chúa, thân phận cao quý, có lẽ nhiều người thèm muốn lắm.”
Tiếng bàn tán xen lẫn với tiếng vó ngựa, bánh xe lăn trên mặt đá xanh, như một khúc nhạc xưa cũ tiễn đưa ba năm, nay lại chào đón người quay về.
Xe ngựa dừng lại trước đại môn phủ Quốc sư. Tấm rèm gấm vén lên, một bóng dáng mảnh khảnh từ từ bước ra.
Ông Ninh Nhã bận một bộ y phục màu đào nhạt, kiểu dáng giản đơn mà tinh tế. Mái tóc nàng búi gọn, cố định bằng trâm ngọc trong suốt, vài lọn tóc mảnh khẽ buông theo gió, càng tôn lên gương mặt trắng nõn, ngũ quan tinh xảo. Ánh mắt nàng sáng ngời, mang theo nét thông tuệ hiếm thấy ở nữ tử cùng tuổi.
Đám người ngoài cổng khẽ hít vào một hơi kinh ngạc, không khỏi thầm thì:
“Không hổ là quận chúa một thời nổi danh… Ba năm qua phong thái vẫn chẳng hề thay đổi, thậm chí càng thêm đoan trang, mặn mà hơn trước.”
Một nha hoàn từ trong phủ nhanh nhẹn bước tới đỡ lấy tay áo nàng, giọng khẽ cười:
“Quận chúa, hôm nay người đã về phủ, thật sự khiến hạ nhân chúng nô tỳ mừng rỡ vô cùng. Ngày tới lại vừa khéo là tiệc mừng thọ của phu nhân Thượng thư, thiệp mời đã gửi đến phủ từ sớm. Nay người đã hồi kinh, e là khó tránh khỏi phải tham dự.”
Ông Ninh Nhã khẽ gật đầu, giọng điệu ôn hòa nhưng có phần lạnh nhạt, nghe không ra cảm xúc:
“Được!”
Nói xong, nàng không cần ai dìu dắt, trực tiếp cất bước đi vào cửa phủ. Dáng nàng đi thẳng tắp khiến đám hạ nhân gần đó nhìn theo, trong lòng không khỏi suýt xoa:
“Quận chúa đúng thật sự đã thay đổi rồi… Trước kia nàng hoạt bát, hay cười, lại đôi khi bướng bỉnh, nay trở lên điềm đạm, nhẹ nhàng càng làm bật nên khí chất của người.”
…
Sau khi vào trong phủ, nha hoàn lập tức cho người dọn dẹp lại phòng cũ. Rèm lụa, án thư, giá sách… đều được lau chùi cẩn thận, đặt để y hệt như ba năm trước.
Một lát sau, một nha hoàn khác lại bưng trà đến, cúi người kính cẩn thưa với Ông Ninh Khiết:
“Phòng đã dọn xong, quận chúa có thể yên tâm nghỉ ngơi. Nô tỳ xin cáo lui.”
“Ừ.” – Ông Ninh Nhã đáp gọn, không để tâm lời nói lắm.
Khi cánh cửa phòng vừa khép lại, trong khoảnh khắc không còn ai xung quanh, vẻ đoan trang nghiêm túc trên mặt nàng lập tức… sụp đổ.
“Ai da… mệt chết ta rồi! Suốt dọc đường giả bộ đoan trang, ta nhịn đến phát ngứa hết cả người!”
Nói rồi, nàng chẳng thèm giữ dáng vẻ tao nhã, lập tức ném trâm ngọc sang một bên, lao mạnh lên giường mềm, cuộn người lại như con mèo bị vắt kiệt sức.
Một tay nàng lôi từ gối ra một cuốn thoại bản dày, nhanh nhẹn lật trang, miệng lẩm bẩm:
“Ba năm ở Giang Nam, ngoài học tập sách vở, ta khổ nhất chính là phải giấu mấy quyển thoại bản này. Ông Ninh Nhã ta đường đường là quận chúa, thế mà lúc nào cũng phải giả bộ nghiêm túc… đúng là cực hình.”
Chỉ một khắc sau, nàng đã chìm vào giấc ngủ, miệng vẫn còn thì thầm vài câu thoại bản:
“Công tử, xin hãy đợi thiếp…”
…
Sáng hôm sau, ánh nắng chưa kịp len qua rèm cửa thì tiếng gõ cửa đã vang lên.
“Quận chúa, xe ngựa đã chuẩn bị xong. Hôm nay là tiệc mừng thọ phu nhân Thượng thư, chúng ta nên khởi hành sớm để tránh lỡ giờ.”
Ông Ninh Nhã nghe được tiếng, từ từ trong chăn lồm cồm bò dậy, mái tóc vẫn còn rối tung, mắt díp lại, trong lòng nàng oán thầm:
“Ta còn chưa nghỉ ngơi đủ...sao mà làm quận chúa cũng phải dậy sớm vậy!!”
Nhưng ngoài miệng, nàng vẫn giữ giọng bình tĩnh:
“Ta biết rồi.”
Chỉ chưa đầy một canh giờ sau, Ông Ninh Nhã đã chỉnh tề y phục. Hôm nay nàng chọn một bộ xiêm y màu nguyệt bạch, bên hông thắt dải lụa xanh khói, mái tóc búi cao, điểm nhẹ ngọc bội tròn. Mọi thứ đều toát ra vẻ thanh nhã, không quá khoa trương, nhưng vừa nhìn đã muốn nhìn thêm.
…
Phủ Thượng thư hôm nay sáng trưng, đèn lồng đỏ treo cao, vườn hoa rực rỡ, hương trầm thoang thoảng hòa cùng mùi hoa cỏ. Quan lại cùng phu nhân, tiểu thư các phủ tề tụ ở đây.
Ông Ninh Nhã vừa bước vào, lập tức thu hút không ít ánh mắt xung quanh.
Có ánh mắt thán phục, lại có người lộ vẻ ghen tị, cũng có người tìm cách bắt chuyện. Nhưng nàng dường như chẳng để tâm.
Bởi ánh mắt nàng, từ đầu đến cuối, chỉ chăm chú dừng lại trên một bóng dáng.
Người ấy đứng cách nàng không xa, dáng người chàng cao ráo, gương mặt ôn hòa, khí chất nhã nhặn như ngọc. Trong nụ cười đó, ánh mắt ẩn chứa sự dịu dàng như gió xuân, khiến người đối diện không khỏi rung động – Lâm Thời Viễn.
Chàng từng là thanh mai trúc mã năm xưa của nàng, cũng đồng thời là ánh trăng trong lòng vô số tiểu thư.
Nhìn người ấy mỉm cười thôi mà tim Ông Ninh Nhã khẽ hẫng một nhịp.
“Lâm Thời Viễn… so với trước đây, huynh ấy càng thêm trầm ổn, ôn hòa rồi…”
Không chỉ nàng, xung quanh còn có mấy tiểu thư trẻ tuổi, ai nấy đều lén nhìn, ngượng ngùng cúi đầu, rón rén lại gần chào hỏi.
Ông Ninh Nhã híp mắt, khóe môi cong cong, trong lòng bỗng dấy lên một ngọn lửa nhỏ:
“Ba năm trước ta chỉ dám nhút nhát khách sáo với huynh ấy, lại chẳng dám tiến tới. Nay ta trở lại, chẳng lẽ vẫn phải đứng ngoài sao?”
Nàng nâng chén trà, ánh mắt sáng rực lên, không giấu nổi ý đồ:
“Không được. Ông Ninh Nhã ta không còn là tiểu quận chúa ngây ngốc năm nào nữa.”
“Lâm Thời Viễn, huynh chờ đó… Ta nhất định sẽ theo đuổi huynh!”