Công Lược 2: Quận Chúa Lại Tức Giận Rồi

Chương 5: Tham quan 3 người

Trước Sau

break

Sáng sớm hôm sau, phủ Quốc sư vẫn tĩnh mịch như thường. Trong phòng Ông Ninh Nhã thì lại càng yên hơn: rèm kéo chặt, hương trầm thoang thoảng, chủ nhân thì cuộn kín chăn, ngủ say đến mức chẳng có ý định rời giường.

Tiếng bước chân gấp gáp vang lên ngoài hành lang, tiếp đó là giọng Tịnh nhi lanh lảnh:

“Quận chúa ơi! Mau dậy! Mau dậy đi!”

Ninh Nhã vẫn đang ngái ngủ mở mắt, giọng khàn khàn bực dọc:

“Cái gì thế? Mới tờ mờ sáng đã la hét, em muốn ta thủng màng nhĩ à?”

Tịnh nhi vừa thở hổn hển, vừa tròn xoe mắt:

“Không phải chuyện nhỏ đâu! Em vừa thấy Lâm công tử ở ngoài chợ! Người thật bằng xương bằng thịt, không sai được!”

Ninh Nhã lập tức bật dậy, chăn rơi xuống chân:

“Thật sao? Em không nhìn nhầm chứ?”

“Không thể nào nhầm được!” – Tịnh nhi khẳng định chắc nịch – “Dáng vẻ kia, ta vừa nhìn liền nhận ra ngay. Có điều…”

Nàng ta dừng lại, đôi mắt sáng rực thêm phần nghi hoặc.

“Người đi cùng cũng đẹp chẳng kém, khí chất lại hơn hẳn người thường.”

Ông Ninh Nhã nghe đến đây thì buồn ngủ bay sạch. Nàng vội vàng chỉnh lại xiêm y, để Tịnh nhi lôi tuột ra ngoài.

Kinh thành lúc sáng sớm đã nhộn nhịp, hàng quán chen chúc, tiếng rao í ới, mùi bánh nóng thoảng khắp ngõ. Tịnh nhi hớn hở kéo chủ nhân lách qua đám đông, rồi chỉ tay phía trước:

“Quận chúa, xem kìa, kia chính là Lâm công tử!”

Ninh Nhã ngẩng nhìn, quả nhiên thấy Thời Viễn. Đáy lòng khẽ nở nụ cười, song niềm vui ấy lập tức khựng lại khi nàng bắt gặp người đang đứng bên cạnh.

Đôi mắt Ông Ninh Nhã chợt co lại.

“Sao lại là hắn?” – nàng thốt lên trong vô thức.

Chính là kẻ nàng gặp hôm qua ở giảng đường – Dạ Thời. Kẻ nói chuyện khiến nàng mặt đỏ tới mang tai. Không ngờ hôm nay hắn lại xuất hiện ở đây, lại còn đứng ngay cạnh Thời Viễn.

Tịnh nhi thì chẳng mảy may để tâm, cứ hối thúc:

“Đi thôi, quận chúa! Cơ hội ngàn vàng đó!”

Ninh Nhã hít sâu một hơi, quyết định không để bất ngờ này phá hỏng kế hoạch. Nàng bước lên, khẽ gọi:

“Thời Viễn!”

Lâm Thời Viễn quay lại, thoáng sững người, rồi ánh mắt sáng lên vui mừng:

“Ninh Nhã? Nghe nói muội rời kinh thành, trở về rồi sao!”

Câu nói của Lâm Thời Viễn khiến Ninh Nhã an tâm vì người ta vẫn còn nhớ tới nàng. Nhưng khi nàng vừa xoay đầu, ánh mắt lập tức chạm phải Dạ Thời, kẻ đang cầm quạt phe phẩy, nụ cười nhạt nhẽo mà khó đoán.

Lâm Thời Viễn nhanh chóng giới thiệu:

“Đây là Dạ Thời, bằng hữu chí cốt của ta. Còn đây là Ông Ninh Nhã, thanh mai trúc mã cùng ta lớn lên.”

Ninh Nhã khựng lại trong thoáng chốc. Thì ra hai người là bạn thân? Thế thì… chắc chắn sau này nàng còn phải chạm mặt hắn dài dài. Ý nghĩ đó khiến lòng nàng vừa khó xử, vừa bất mãn.

Dù vậy, nàng vẫn cố gượng mỉm cười, khẽ khom người:

“Hóa ra công tử lại là bạn của Thời Viễn. Quả là duyên phận.”

Dạ Thời gập quạt, đáp nhàn nhạt:

“Đúng, duyên phận nha quận chúa!”

Giọng điệu thì bình thản, nhưng rơi vào tai Ninh Nhã lại thấy khó chịu như có gai.

Để giành lại thế chủ động, nàng lập tức nghĩ kế. Ánh mắt chuyển sang Thời Viễn, nàng cười nhẹ:

“Lâu ngày mới về kinh thành, ta chẳng còn nhớ đường xá. Thời Viễn, huynh có rảnh thì dẫn ta đi dạo một vòng được không?”

“Đương nhiên!” – Thời Viễn gật đầu ngay – “Ta cũng vừa định đi dạo, nay có muội thì càng tốt.”

Dạ Thời đứng bên chỉ im lặng nhìn, khóe môi cong lên đầy ẩn ý...Thế là cả ba cùng nhau đi.

Trước tiên, Thời Viễn đưa họ tới một quán ăn nổi tiếng ở chợ. Quán chẳng sang trọng, nhưng đã tồn tại lâu năm, bàn ghế gỗ mộc mạc mà tinh tươm, mùi bánh nóng lan ra khắp nơi.

Ngồi xuống chưa bao lâu, Thời Viễn đã hỏi han:

“Muội vẫn thích ăn ngọt chứ?”

Ninh Nhã khẽ gật, tim đập thình thịch. Huynh ấy vẫn nhớ thói quen của nàng, lòng Ninh Nhã bất giác dâng lên một niềm vui âm ỉ.

Ai ngờ Dạ Thời bỗng xen ngang:

“Ăn ngọt nhiều dễ sâu răng. Quận chúa không sợ sao?”

Ông Ninh Nhã đang cầm chén trà mà suýt phun ra.

" Hắn nhịn một câu thì mất miếng thịt à!"

Ông Ninh Nhã mỉm cười nén bực:

“Ăn một chút thì nào có hại gì. Cuộc sống cũng cần đôi phần ngọt ngào, công tử không thấy vậy sao?”

Lâm Thời Viễn bật cười:

“Đúng vậy, muội nói chí phải.”

Nghe thế, Ninh Nhã như được xoa dịu. Chỉ có Dạ Thời nhướng mày, im lặng tiếp tục phe phẩy quạt.

Bữa ăn diễn ra êm đềm, ngoại trừ đôi ba câu chen ngang khó chịu. Nhưng quan trọng là Thời Viễn vẫn trò chuyện gần gũi, không hề xa cách.

Ăn xong, cả ba tiếp tục dạo chợ.

Dọc đường, Ông Ninh Nhã khéo léo trò chuyện, nhắc lại chuyện thuở nhỏ, hỏi thăm dạo gần đây với Lâm Thời Viễn. Nàng cố gắng khơi lại tình cảm cũ, từng lời đều tính toán kỹ.

Chỉ khổ nỗi, cứ khi không khí bắt đầu thuận lợi thì giọng Dạ Thời lại chen ngang, khi thì bình phẩm cảnh trí, khi thì hỏi vặn nàng vài câu chẳng đâu vào đâu, khiến nàng muốn phát hỏa mà chẳng tiện.

Trong bụng nàng thầm nghiến răng: “Cái tên này đúng là cái đuôi phiền phức!”

Nhưng ngoài mặt, nàng vẫn nở nụ cười đoan trang. Trước mặt Thời Viễn, nàng quyết không để lộ nửa phần khó chịu.

Một buổi dạo chơi kết thúc. Khi chia tay, Thời Viễn còn hẹn:

“Hôm khác ta lại dẫn muội đi vài nơi nữa. Hôm nay mới chỉ đi được một phần nhỏ thôi.”

Ông Ninh Nhã ngoan ngoãn gật đầu, lòng rộn ràng như trống thúc. Nhưng vừa bước vào phủ, nàng mới thở dài khẽ:

“Có vẻ mọi thứ hôm nay… không hẳn như ý muốn, nhưng ít nhất Thời Viễn cũng để mắt đến ta. Chỉ cần nắm chắc từng cơ hội, không gì là không thể.”

Nàng khẽ mỉm cười, trong lòng vừa háo hức vừa lo lắng – và đó cũng là lý do khiến nàng kiên nhẫn đợi dịp Tết Đoan Ngọ, để có thể gặp lại Thời Viễn, dù biết trước rằng, thử thách phía trước không hề ít.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc