Nàng to gan kéo tay Tạ Huyên cho vào trong áo lót của mình. Hôm nay nàng không mặc áo yếm, hắn có thể cảm nhận được hai gò bông trắng muốt mềm mại, hai nhúm hoa nhỏ run rẩy kiêu hãnh trước sự khiêu khích của hắn.
Nàng còn thò tay vào trong quần hắn, nắm lấy vật kia một cách táo bạo.
Đáy mắt Tạ Huyên dần hiện lên du͙© vọиɠ, nhưng hắn vẫn để yên cho nàng làm càn.
Tiêu Giảo Giảo ngẩng đầu lên, kéo quần hắn ra, giải phóng cho nó thoát khỏi lớp vải vóc.
Vật kia to và dài, mang một màu hồng nhạt, hiên ngang đập vào mặt nàng.
Tiêu Giảo Giảo dùng ngón trỏ chọc chọc vào đầu nó, chiếc lưỡi nhỏ liếʍ liếʍ rồi há miệng ngậm lấy.
Vẻ mặt Tạ Huyên cuối cùng cũng không thể giữ được bình tĩnh nữa, hắn buông lỏng tay đang nắm lấy ngực nàng ra, chuyển sang vuốt ve mái tóc nàng.
Giống như vị thần bị quyến rũ bởi sắc đẹp nhân gian, bắt đầu sa vào du͙© vọиɠ.
Hắn nhấc hông lên, giữ chặt đầu nàng, ra vào trong miệng nàng.
Động tác của hắn rất nhẹ nhàng nhưng Tiêu Giảo Giảo vẫn không chịu nổi, nàng nghĩ chỉ cần ngậm lấy, liếʍ láp cho hắn là được rồi, ai ngờ hắn lại giữ chặt đầu nàng, ra vào liên tục như vậy?
Hắn coi miệng nàng là cái gì chứ? Chẳng lẽ hắn muốn xuất ra trong miệng nàng sao?
Tạ Huyên mới chỉ đưa vào một nửa đã thấy cái miệng nhỏ nhắn của Tiêu Giảo Giảo đã bị lấp đầy, khóe mắt nàng đỏ hoe, nước mắt sắp rơi, nếu đưa hết vào e rằng cổ họng nàng sẽ bị rách mất.
Thật ra sẽ không rách đâu, cổ họng nàng nhất định có thể chứa đựng nó, bao bọc lấy nó, thậm chí có thể nuốt chửng tinh hoa của hắn.
Hắn vẫn là thương xót nàng, buông tay ra, rút vật kia ra khỏi miệng nàng.
Tiêu Giảo Giảo nằm thở hổn hển trên đùi hắn, miệng nhỏ sưng đỏ, đôi mắt long lanh ngấn lệ. Trong lòng thầm hận, gậy ông đập lưng ông.
Tạ Huyên lại cười cợt nói: "Không có bản lĩnh mà cũng dám trêu chọc ta?"
“Không dám câu dẫn chàng nữa, chàng tới câu dẫn ta đi.” Tiêu Giảo Giảo cười khẽ, giọng điệu vừa mềm mại vừa quyến rũ. Miệng thì nói không dám, nhưng tay lại bám lấy chân Tạ Huyên, một phát ngồi phịch xuống tay hắn.
Nàng không mảnh vải che thân, nơi nữ nhi gia mềm mại nhất cọ xát vào mu bàn tay hắn, suối nguồn tuôn chảy, nàng ướt át rồi.
Tạ Huyên bật cười trước dáng vẻ trơ trẽn này của nàng: “Nàng đúng là không sợ chết.”
Tiêu Giảo Giảo nhướng mày, đáp lại bằng một nụ cười chẳng chút sợ sệt: “Chết dưới thân Tạ lang, làm quỷ cũng phong lưu.” Nói rồi, nàng dùng hai chân kẹp chặt lấy tay hắn.
Tạ Huyên nghiêng người, đặt nàng nằm xuống giường, ánh mắt đánh giá từ trên xuống dưới.
Bàn tay trái trượt từ cổ xuống bầu ngực nàng, nhẹ nhàng nắm lấy một bên nụ hoa anh đào đỏ hồng, day day giữa ngón tay cái và ngón trỏ. Bàn tay phải lại vuốt ve nơi mềm mại giữa hai chân nàng, bất ngờ bóp nhẹ nụ hoa nhỏ bé ẩn hiện giữa vùng tam giác ẩm ướt.
Cơ thể Tiêu Giảo Giảo bỗng chốc co rút, một giọt dịch trong suốt chảy ra từ ŧıểυ huyệt.