Nàng kiêu kỳ ngây thơ, ngôn hành vô trạng, thích trêu hoa ghẹo nguyệt, hành động buông thả, hoàn toàn khác xa hình mẫu khuê tú danh giá trong lòng hắn.
Tiêu Giảo Giảo liếc nhìn Tạ Huyên một cái, đương nhiên cũng biết hắn coi thường mình, bình thường nàng cũng không thích lại gần hắn. Nàng không muốn nhìn sắc mặt lạnh lùng của hắn, chỉ là lúc này, nàng buộc phải nhún nhường.
Nàng đứng dậy, giả vờ hiền thục, chuẩn bị giúp Tạ Huyên mặc quần áo.
Ai ngờ Tạ Huyên lại lùi về phía sau một bước, nhưng nàng vẫn ngửi thấy mùi hương dầu tắm và trầm hương thoang thoảng trên người hắn.
"Nàng đi tắm trước đi." Tạ Huyên nói.
Chẳng lẽ hắn chán ghét mùi rượu trên người nàng đến mức không cho nàng lại gần? Nhìn bộ dạng khó chiều của hắn, Tiêu Giảo Giảo tức giận muốn lật mắt, nhưng trên mặt vẫn cười khiêm nhường: "Vâng, chàng đợi thiếp một lát."
Sau khi được tỳ nữ phục vụ tắm rửa sạch sẽ, Tiêu Giảo Giảo liền sai họ lui xuống. Nàng tùy ý khoác lên người một chiếc áo lót màu hồng nhạt chỉ vừa che đến đùi, mái tóc đen nhánh xõa trên vai, đôi chân trần đi ra ngoài.
Tạ Huyên đang ngồi đọc sách trên giường, nhìn thấy bộ dạng này của nàng, hắn cũng không khỏi sững sờ, ánh mắt lạnh lùng ngày thường cũng trở nên ôn hòa hơn vài phần.
Dù sao hắn cũng là đàn ông chứ không phải thánh nhân, làm sao có thể cưỡng lại được sắc đẹp, tuy trong lòng không thích Tiêu Giảo Giảo nhưng hắn vẫn bị nàng khiêu khích.
Bị hắn nhìn chằm chằm, Tiêu Giảo Giảo cũng cảm thấy hơi xấu hổ, đây là lần đầu tiên nàng chủ động quyến rũ phu quân của mình. Quả nhiên rượu làm cho người ta can đảm hơn, nàng cắn răng, mỉm cười tiến lại gần, quỳ xuống bậc thềm trước giường, hai tay đặt trên đùi hắn, dường như muốn sờ lên.
Tạ Huyên đặt quyển sách xuống, giữ tay nàng lại, nhìn nàng không nói gì.
Tiêu Giảo Giảo hiểu rõ, hắn vẫn còn giận chuyện hôm đó. Nàng suy nghĩ một lát, nhỏ giọng nói: "Phu quân, Giảo Giảo biết lỗi rồi, là phu nhân của Tạ gia, không nên ham chơi ra ngoài uống rượu với biểu ca, làm mất mặt chàng. Sẽ không có lần sau nữa."
Nàng lén nhìn sắc mặt hắn, hình như vẫn chưa hài lòng, nàng lại nũng nịu nói: "Hôm đó trên giường, Giảo Giảo muốn nhận lỗi với phu quân, mới gọi tên biểu ca, thiếp với huynh ấy không có gì đâu. Lần đầu tiên của thiếp là của phu quân, sau này cũng sẽ là của phu quân."
Tạ Huyên mỉm cười, chắc chắn là hôm nay vào cung Hoàng hậu đã dạy dỗ nàng một trận, nàng mới chịu xuống nước với hắn, lại còn dùng mỹ nhân kế quyến rũ hắn tha thứ.
Hắn vươn tay vén mấy sợi tóc trên trán nàng ra sau tai, khuôn mặt nàng ửng hồng, hàng mi run nhẹ, sau khi tắm rửa nhìn nàng càng thêm non nớt, giống như một thiếu nữ vừa mới cập kê. Nghĩ lại, nàng cũng chỉ mới qua tuổi cập kê được một năm, hắn nên chiều nàng một chút.
Thấy hắn cười, trong lòng Tiêu Giảo Giảo cũng vui vẻ hơn. Thực ra nàng rất thích kiểu công tử tuấn tú tao nhã, khí chất cao quý như Tạ Huyên, chỉ là bình thường hắn luôn tỏ ra xa cách nên nàng không dám làm càn trước mặt hắn.