Công Chúa Hư Hỏng

Chương 8

Trước Sau

break

Miệng thì mạnh miệng trước mặt Tạ Huyên, nhưng cơ thể lại không khống chế nổi sự nhạy cảm. Nàng có chút xấu hổ, quay mặt đi, không dám nhìn vẻ mặt của hắn.

Tạ Huyên không để ý đến phản ứng của nàng, vẫn tiếp tục trêu chọc ŧıểυ huyệt nhạy cảm, đột nhiên đâm thẳng hai ngón tay vào.

Nàng khẽ hừ một tiếng, là hai ngón tay của hắn đã tiến vào bên trong. Ngón tay hắn thon dài, khớp ngón giữa có vết chai mỏng do cầm bút và cưỡi ngựa lâu ngày, nàng cảm nhận rõ ràng đến từng chi tiết.

Nơi mềm mại nhất trong cơ thể bị hắn tách ra, hắn nhẹ nhàng khuấy động, khám phá bên trong nàng.

Tiêu Giảo Giảo cắn chặt môi dưới, hàng mi run rẩy, cố gắng nuốt xuống tiếng rêи ɾỉ muốn thoát ra khỏi cổ họng.

Hắn bắt đầu ra vào nhanh hơn, thịt non trong ŧıểυ huyệt cuộn chặt lấy ngón tay hắn, nụ hoa bị hắn chọc cho ngứa ngáy, tê dại.

Đầu ngón tay hắn hơi cong lại, khi vết chai trên đầu ngón tay cọ xát qua điểm nhạy cảm trên nụ hoa, Tiêu Giảo Giảo cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, mở to mắt, cong người lên và kêu lên thất thanh: "Không... không muốn..."

Tạ Huyên một tay giữ chặt eo nàng, một tay vẫn tiếp tục dùng vết chai trên đầu ngón tay mài vào nụ hoa, bất chợt hắn dừng lại, hỏi nàng: "Ta là ai?"

Cảm giác dần leo lên đỉnh điểm bỗng chốc biến mất, Tiêu Giảo Giảo như muốn khóc, vặn vẹo mông cọ xát vào tay hắn. Nàng sắp lên đỉnh rồi, chỉ cần thêm một chút, một chút nữa thôi.

Tạ Huyên rút ngón tay ra một chút.

Tiêu Giảo Giảo muốn khóc đến nơi, nũng nịu gọi một tiếng: "Lang quân."

Tạ Huyên chỉ động một chút rồi dừng lại.

Đây là ý không hài lòng với câu trả lời của nàng. Tiêu Giảo Giảo chưa bao giờ sợ tay hắn đến vậy, cũng chưa bao giờ thèm muốn tay hắn đến vậy, nàng bị hắn hành hạ đến mức thở hổn hển, ngoan ngoãn cầu xin: "Tạ Huyên, lang quân, cho Giảo Giảo đi...

Tạ Huyên lại chỉ động một chút.

Tiêu Giảo Giảo tự mình co rút ŧıểυ huyệt, mυ"ŧ lấy ngón tay hắn, có một chút kɧoáı ©ảʍ nhẹ nhàng, nhưng không thể nào đạt tới cực khoái, ngược lại càng thêm thèm muốn.

Trong lòng nàng tức muốn chết, nhưng trên mặt lại không dám lộ ra chút nào.

Tạ Huyên thật sự là một lang quân thù dai, nàng còn tưởng hắn dễ dàng tha thứ cho mình, không ngờ lại chờ đến lúc này để trừng phạt nàng.

ŧıểυ huyệt nằm trong tay hắn, nàng không thể không cúi đầu. Tiêu Giảo Giảo nhìn hắn với vẻ mặt đáng thương, nức nở gọi: "Phu quân, cho Giảo Giảo, cầu chàng... Phu quân, đừng hành hạ Giảo Giảo nữa..."

Tạ Huyên mỉm cười, thật là một cô nàng giả tạo, giả vờ giỏi thật, tưởng hắn không nhìn thấy ánh mắt bất mãn vừa lóe lên trong mắt nàng sao. Nhưng nàng đã chịu nhún nhường hắn, hắn cũng rất hài lòng.

Hắn dỗ dành nàng với giọng điệu nuông chiều: "Ngoan." Hai ngón tay nhanh chóng ra vào, đầu ngón tay lần lượt chạm vào nụ hoa của nàng, vừa mài vừa ấn vào điểm nhạy cảm.

Có lẽ bị du͙© vọиɠ hành hạ quá lâu, cơ thể nàng cũng trở nên nhạy cảm hơn mọi khi. Nàng cảm thấy choáng váng, ŧıểυ huyệt bắt đầu co rút mạnh mẽ, dưới bụng có một cỗ dòng nước nóng muốn trào ra. Nàng muốn đi ŧıểυ, kiểu không thể nhịn được.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc